Vì Naraku cố ý tiết lộ nên thôn dân bắt đầu chú ý tới vật mà Kikyo bảo vệ. Họ vốn là những con người thành thật, chất phác, bình thường sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng một khi tưởng tượng thì càng ngày càng chắc chắn vật mà trừ yêu sư giao cho Kikyo là mối họa ngầm, thu hút yêu quái. Kikyo là vu nữ bảo vệ thôn, bọn họ rất kính trọng cô, nên sẽ không vô ơn đến mức nghĩ là Kikyo dù biết rõ vật đó nguy hiểm nhưng vẫn nhận.
Chắc chắn là đám trừ yêu sư xảo quyệt kia đã lừa dối Kikyo-sama hoặc là ỷ đông hiếp yếu, ép Kikyo-sama nhận lấy thứ đồ kia. Vì bảo vệ làng không gặp tai họa do vật kia mà Kikyo-sama vừa có trách nhiệm vừa thiện lương lại càng bận bịu, ngày ngày lao tâm khổ tứ. Các thôn dân thầm thấy đau lòng cho Kikyo vì họ mà khổ cực, thầm mắng đám trừ yêu sư nham hiểm xảo quyệt. Một làng trừ yêu sư cũng không bảo vệ nổi vật đó, vậy mà lại giao cho một mình Kikyo-sama bảo vệ, chắc chắn là không có ý tốt!
Một vài bô lão có uy vọng trong thôn thương lượng với nhau, quyết định khuyên Kikyo trả lại thứ vật kia cho trừ yêu sư hoặc vứt nó đi. Một vật nguy hiểm như vậy đặt trong thôn, chắc chắn là sự uy hiếp to lớn không chỉ với Kikyo-sama mà còn với cả thôn làng.
Các thôn dân quyết định xong, một số bô lão trong làng định cùng nhau đi khuyên bảo Kikyo, thì đám yêu quái đã nắm được tin tức của Inuyasha, ra tay trước.
Nhị Điện hạ của Tây quốc lại bị một vu nữ loài người mê hoặc, sa đọa đến mức muốn trở thành con người đê tiện thấp kém, yêu quái truyền tai nhau chuyện này, càng ngày càng lan rộng, bộ tộc mèo rừng cũng nghe ngóng thấy.
Vì Khuyển Đại tướng qua đời nên uy vọng của Tây quốc không còn như trước, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, yêu quái vẫn e ngại thực lực của Tây quốc, không dám trực tiếp đối địch. Huống chi, Đại điện hạ Sesshomaru kế thừa huyết mạch của Khuyển Đại tướng, là một người trẻ tuổi tài ba, có thể trong tương lai sẽ đưa Tây quốc trở nên huy hoàng như khi Khuyển đại tướng còn sống.
Lần thứ hai bộ tộc mèo rừng đến xâm phạm, yêu quái nhỏ yếu thì hốt hoảng chạy trốn, rời xa chiến trường, yêu quái hiếu chiến thì tụ tập lại, cùng nhau đi ra tiền tuyến. Trong khi chiến sự gấp rút, lại truyền ra một chuyện. Bộ tộc mèo rừng đến xâm phạm cũng vì muốn báo thù, yêu quái hiểu rõ điều đó, cuộc chiến này nếu muốn thắng, thì trong lẫn ngoài đều phải đồng tâm hiệp lực. Một trong những hậu duệ của Khuyển Đại tướng lại muốn trở thành một con người vô dụng thấp hèn, khiến bộ tộc mèo rừng cười rớt hàm. Chuyện này truyền ra, tạo nên nỗi ô nhục chẳng khác nào chuyện Tướng quân vừa lâm trận đã bỏ chạy, nếu Inuyasha trở thành con người, làm sao hắn có thể tham gia chiến đấu nữa?
Sĩ khí bị ảnh hưởng, khí thế của yêu quái ở phe địch lại không giảm sút. Quân ta bị đối phương cười nhạo cũng không phản bác được, chỉ có thể nuốt oán khí dưới đáy lòng, càng ngày càng bất mãn với Inuyasha.
Yêu quái chưa gia nhập chiến đấu mà nghe thấy trò cười của Inuyasha, rất có thể sẽ hoảng hồn bỏ chạy mà không tham gia chiến đấu nữa. Tuy bình thường đa số yêu quái hoạt động riêng lẻ, nhưng khi có kẻ địch xâm phạm, bắt nguồn từ ý thức về lãnh địa mãnh liệt, yêu quái sẽ đoàn kết lại, những yêu quái tự biết thực lực của mình không địch lại thì không dám ra tiền tuyến mà chạy trốn. Nhưng số yêu quái chạy trốn đó rất ít, nếu không đánh thắng bộ tộc mèo rừng, cũng không chính đốn được Inuyasha, thì mặt mũi của Tây quốc biết để vào đâu.
Nhận được tin tức, yêu quái hùng hổ kéo nhau tiến về thôn, thôn nhỏ này lại gặp phải cảnh ngộ bị nhiều yêu quái tập kích. Vì đám yêu quái oán hận vu nữ đã mê hoặc Inuyasha, nên khi chúng tiến vào làng, không ngần ngại mà tấn công con người, định khiến vu nữ bảo vệ thôn này đau lòng, yêu quái vốn là sinh vật hẹp hòi thù dai, dù bắt nạt kẻ yếu là việc không phải, nhưng chúng chẳng hề bận tâm.
Kikyo cảm nhận được trong thôn có một lượng lớn yêu khí, vẻ mặt cô thay đổi, cầm cung và bao đựng tên lao ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy yêu quái che kín cả bầu trời, giết chóc, phá hoại thôn, sắc mặt Kikyo khó coi vô cùng, rút mũi tên, giương cung bắn tên. Bây giờ linh lực của cô giảm đi, uy lực của mũi tên thanh tẩy cũng không được như lúc trước, yêu quái đã có chuẩn bị mới tới, che kín cả bầu trời, thực lực tương đối lợi hại, một mũi tên không thể tiêu diệt được nhiều yêu quái, từng mũi tên bắn ra, vừa mất công sức lại vừa không có hiệu quả lớn, số lượng yêu quái lại quá nhiều.
Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao đột nhiên có nhiều yêu quái như vậy? Bọn chúng đều muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn sao? Khuôn mặt Kikyo trầm như nước, con mắt linh động khẽ lướt qua một ý nghĩ sâu xa, không, cảm giác không giống. Chúng trắng trợn phá hoại làng, ánh mắt Kikyo tối sầm, lửa giận nổi lên, chúng dám phá hoại làng đến mức này, tựa như cố ý vậy, thần xã thờ cúng Ngọc Tứ Hồn xây bên cạnh cây Thần mộc, ở vùng ven làng, nếu yêu quái đến cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn chỉ thuận tiện phá hoại làng thì không nói, nhưng dường như chúng nó tập trung tấn công vào trung tâm thôn, sau đó càng ngày càng lan rộng.
“Vu nữ, tìm thấy vu nữ rồi!” Một con yêu quái hô lên, giọng nói ồm ồm, khản đặc. Con mắt tròn tràn ngập sự thô bạo, ác ý không hề che giấu, nhào thẳng về phía Kikyo.
Yêu quái hô lên thu hút sự chú ý của đồng bạn, chúng tụ tập lại ngày càng nhiều.
“Kia chính là vu nữ đã mê hoặc Inuyasha sao?”
“Inuyasha ở đâu?”
“Giết ả ta, Inuyasha sẽ xuất hiện!” Giọng nói tràn đầy sát khí.
Yêu quái nhào lên cùng một lúc, Kikyo không bắn tên kịp, hơn nữa, mỗi lần bắn tên chỉ giải quyết được một con, Kikyo trở tay xoay ngang cung, trên thân cung xuất hiện ánh sáng màu lam nhạt tinh khiết, đánh bay đám yêu quái đang nhào lên, linh lực dính vào người chúng vẫn còn có tác dụng trong một thời gian, luồng điện thanh lọc yêu khí, yêu quái kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
“Inuyasha… Inuyasha ở đâu?” Càng ngày càng nhiều yêu quái nhìn thấy Kikyo, dồn dập tiến lên, đầy ác ý, yêu khí ngút trời, sắc mây cũng thay đổi.
Kikyo không nói lời nào, không hề có ý định trả lời yêu quái, suy nghĩ khẽ chuyển, lẽ nào mục đích của chúng là Inuyasha? Kikyo không khỏi lo lắng cho Inuyasha, nhưng chuyện trước mắt càng quan trọng hơn, cô phải bảo vệ thôn!
Thôn dân trốn trong bụi cây cũng run rẩy lẩy bẩy, bắt đầu suy nghĩ, đám yêu quái phá hoại làng gọi tên Inuyasha, chẳng phải đó chính là yêu quái luôn đi theo Kikyo-sama sao? Lẽ nào hắn dẫn chúng tới đây?
Bên này, Kikyo chiến đấu gian khổ, ở một nơi khác, Inuyasha cũng không dễ chịu, đám yêu quái đã tìm thấy hắn.
Thực lực của Inuyasha không tệ, yêu quái cấp thấp không đánh lại hắn, nhưng số lượng nhiều, hắn chống lại cũng khó khăn, chỉ dùng móng vuốt xé rách yêu quái cũng khá mất sức. Hắn vừa nhảy qua nhảy lại trong rừng, vừa đối phó với đám yêu quái thi nhau xông lên như tre già măng mọc, nhiều yêu quái đột nhiên xuất hiện khiến hắn rất lo lắng cho Kikyo. Inuyasha không tập trung, lộ ra sơ hở, bị đánh bay, đập vào thân cây.
“Inuyasha, tỉnh ngộ đi!”
“Tán hồn thiết trảo!”
Móng vuốt lóe lên, xé rách một yêu quái, Inuyasha phát hiện trong lúc vô thức, hắn đã chạy đến gần cây Thần mộc, phát hiện thần xã thờ cúng Ngọc Tứ Hồn đã sụp đổ. Inuyasha vội vã nhảy qua đó xem Ngọc Tứ Hồn còn bên trong không, nhưng đám yêu quái không cho hắn cơ hội, một cái đuôi quất tới, đống phế tích càng thêm nát vụn. Inuyasha quay đầu lại nhìn phế tích của thần xã, Ngọc Tứ Hồn cũng không quan trọng bằng Kikyo, hắn vội vàng chạy về thôn.
Một thôn dân cầm Ngọc Tứ Hồn, vẻ mặt hốt hoảng, liều mạng chạy trốn, một yêu quái cảm giác được sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn mà nổi lòng tham, bay về phía thôn dân kia.
Những bô lão trong làng thương lượng xong, để phòng không may, đã tìm một người thừa dịp họ khuyên bảo Kikyo thì lén lút đi vào thần xã, lấy thứ tai họa kia rồi ném đi. Trong suy nghĩ của thôn dân, Ngọc Tứ Hồn là thứ mang đến tai ương, vì lẽ đó, khi thôn dân kia quyết định làm việc này, trong lòng đã có chuẩn bị rằng tai họa cũng sẽ ập xuống đầu mình. Nhưng không ngờ, vừa bước vào thần xã, nóc nhà đã sập xuống, tuy thôn dân bị mái nhà đè lên người, nhưng may mắn là không bị thương nặng, hắn không quên nhiệm vụ của mình, cầm lấy chuỗi Ngọc Tứ Hồn, rồi hốt hoảng chạy khỏi thần xã. Ai ngờ khi vừa chạy khỏi thần xã, hắn lại phát hiện trong thôn có rất nhiều yêu quái đang phá hoại thôn, điều đó càng khiến hắn quyết tâm ném Ngọc Tứ Hồn càng xa càng tốt.
Chỉ cần vật tai ương này không còn xuất hiện trong thôn nữa, thôn sẽ yên bình như trước, hắn càng ngày càng kiên định, cố nén sợ hãi, chạy ra khỏi thôn, nhưng yêu quái lại nhìn thấy hắn. Trong tình thế hỗn loạn này, tính mạng của hắn rất khó bảo toàn.
“Ha ha ha… Ta thật may mắn, vốn muốn mượn cơ hội này đục nước béo cò cướp đi Ngọc Tứ Hồn, không ngờ ta chưa kịp động thủ thì đã có nhân loại ngu xuẩn mang nó đến trước mặt ta.” Yêu quái nở nụ cười quái dị, không hề che giấu ác ý, khiến thôn dân kia hoảng hốt, hai chân run lẩy bẩy, “Giao Ngọc Tứ Hồn ra đi, ả Kikyo kia giờ không có thời gian tới cứu ngươi đâu!”
Quả nhiên vật này hấp dẫn yêu quái, dẫn dụ tai họa!! Thôn dân run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ, không phản ứng kịp, ánh mặt hoảng sợ nhìn yêu quái, trong đầu hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ đó.
“A a a a a a….”
Bỗng dưng Inuyasha đang ở cách đó không xa nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
“Quác quác quác… Cuối cùng cũng lấy được Ngọc Tứ Hồn!” Yêu quái cười lớn.
Ngọc Tứ Hồn? Inuyasha lập tức quay lại, nhìn thấy một yêu quái cầm dây chuyền Ngọc Tứ Hồn, cười lớn, vô cùng đắc ý, trên mặt đất là một thôn dân, máu chảy lênh láng, chỉ còn thoi thóp.
Thứ kia là Ngọc Tứ Hồn? Inuyasha nhìn kỹ viên ngọc trong tay yêu quái, không hề do dự tung một đòn về phía nó.
Yêu quái đang đắc ý, không đề phòng, bị dính một đòn của Inuyasha, nhưng nó chẳng hề để ý đến vết thương trên người, nhanh nhẹn tránh được đòn thứ hai của Inuyasha, cười nhạo, “Hóa ra là bán yêu! À… Ngươi là Inuyasha sao? Nghe nói ngươi bị một vu nữ loài người mê hoặc, muốn biến thành con người?”
“Vậy thì sao?” Inuyasha sầm mặt lại, gần như đang gào thét. Hắn chán ghét cái giọng điệu khinh thường cười nhạo đó.
“Đúng là chẳng ra sao, ngươi được kế thừa huyết thống của Khuyển Đại Tướng, dù ngươi chỉ là bán yêu thì thiên phú cũng không tầm thường, vậy mà ngươi lại muốn vứt bỏ huyết thống yêu quái để biến thành con người, quá lãng phí!” Yêu quái bị trọng thương nhưng không thèm để ý, nó lộ ra vẻ mặt quỷ dị.
“Nếu ngươi không cần, vậy cơ thể của ngươi, dòng máu của ngươi, để ta tiếp nhận chúng được không?”
“Cái gì?!” Inuyasha cả kinh, một giây sau, hắn thấy trong cơ thể đối phương có một vật thể khả nghi bay ra, cơ thể yêu quái mất đi sức mạnh, ngã xuống đất, theo bản năng, Inuyasha đề cao cảnh giác, nhanh nhẹn né tránh vật thể kia.
Tốc độ né tránh của Inuyasha không chậm, vật thể kia vẫn chưa chạm vào người hắn, nhưng bất chợt trong không khí đột nhiên truyền tới một giọng nói, “Inuyasha, Kikyo chết rồi!”
“Cái gì?” Inuyasha không dám tin, sững sờ, lập tức lộ ra sơ hở, vật thể kia nắm lấy cơ hội bay tới, chạm vào người hắn.
Con mắt màu vàng óng khẽ biến hóa, không còn là Inuyasha đơn thuần sáng sủa nữa, mà tà ác thô bạo, khát máu, khí chất cũng thay đổi.
“Hê hê hê hê, có Ngọc Tứ Hồn, còn chiếm được dòng máu của yêu quái cấp cao, hôm nay ta thật may mắn! Inuyasha thật ngu xuẩn, nghe tin của ả kia thì quên luôn tình cảnh của chính mình mà lộ ra sơ hở. Kẻ ngu ngốc như vậy lại sở hữu huyết thống của yêu quái cấp cao thì quá lãng phí, dù hắn chỉ là bán yêu, nhưng có Ngọc Tứ Hồn, ta chiếm được cơ thể hắn vẫn có thể biến thành yêu quái thuần khiết, ta nhất định sẽ trở thành đại yêu quái lợi hại!! Phải rời khỏi đây trước, ý thức của Inuyasha vẫn còn trong cơ thể, chỉ là tạm thời bị áp chế, nếu muốn cơ thể này hoàn toàn trở thành của ta, phải cần thời gian.”
“Inuyasha” đang định rời đi thì bị đám yêu quái đuổi theo quấn lấy, hắn tự cho là thông minh, không ngờ nay lại phải khắc phục hậu quả của tên ngu xuẩn kia!