Bố mẹ có định hướng cho tôi ngành công an, ko phải công an đi bắt cướp oai phong như trong phim cũng chẳng phải cảnh sát giao thông hùng hổ đứng trấn áp làn đường. Mà thực chất nghề " cứu hoả " đó, nghe bố nói mà tôi rùng mình. Gì chứ lỡ đâu đang dập lửa rồi gặp tai nạn là thôi xong cái mạng. Tôi sợ chết lắm, chưa dám làm những việc lớn thế đâu.
Mặc dù con tim mách bảo tôi thi khối D nhưng nhiều người thi vào đó lắm, hơn nữa thi là phải xác định được trên ba mươi điểm mới đỗ. Còn lý trí thì theo tôi xuống chân trời dưới bể, nó còn bảo ko thi khối C là chết với nó.
Chủ nhật tôi và Long ghé thăm Royal City, tôi chẳng thích đến lắm nhưng dù sao đây cũng là nơi chất chứa kỉ niệm lần đầu gặp nhau của hai đứa. Dạo gần đây Long gầy hơn, mặt góc cạnh, mất má phính. Thậm chí tôi chỉ kém Long có ba ký. Đừng cười nhé tôi nặng 56 kg, ôn thi cuối kỳ kiểu gì mà chẳng thấy giảm toàn thấy tăng, béo như con lợn. Như nhà người ta thì gầy đét, học ngày học đêm cố gắng đạt điểm cao. Riêng tôi học nhiều thì cũng chỉ được thế, cùng lắm là học sinh trung bình. Ăn càng nhiều càng tốt, chính vì thế mà mẹ trêu tôi:
- Mẹ thấy cứ đà này con lại trở về Thư của ngày xưa nhanh thôi.
Nghe mẹ nói, tôi đờ người, kéo má xuống suy nghĩ. Dạo này tôi ko thể nhích nổi vào quần bò, đến áo sơ mi mặc vào được một lúc thì " bay " cúc áo. Lúc trước ghét quần đùi, bây giờ thì hẳn là dị ứng.
- Thư
Tôi đi trước, nghe Long gọi tên mình tôi vội quay đầu lại, nghiêng đầu lắng nghe:
- Sao?
- Chúng ta......
Tự nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, nuốt nước bọt, tôi giữ thật chặt gấu váy.
- Chia tay đi.
" Đoàng ", hình như tôi vừa bị ai đó lấy súng bắn vào tim thì phải.
- Cậu đang đùa sao? _ cố gắng bình tĩnh mà chẳng có tác dụng.
- Tớ yêu người khác mất rồi, thành thật xin lỗi cậu.
Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư, là ngày hai chín tháng sáu mà. Không đúng đây là buổi đi chơi đầu tiên của hai đứa sau những ngày tháng ôn thi khổ cực và vất vả. Tôi còn chưa kịp khoe kết quả học tập của mình, chưa hỏi Long xem sau này cậu ấy sẽ thi trường gì. Liệu chúng ta sẽ vẫn hạnh phúc như bây giờ?......
- Tại sao? Nếu tớ sai cậu cứ nói đi, tớ sẽ cố gắng sửa _ tôi ko tin, rõ ràng cậu ấy biết tôi rất yêu Long mà. Tôi thay đổi là vì Long, tôi cãi lời bố mẹ là vì Long.....tất cả những chuyện tôi làm đều chỉ vì một lý do.
- Xin lỗi _ Long lắc đầu, tôi ko hiểu cậu ấy là người nói lời chia tay cơ mà. Cớ sao lại còn buồn hơn cả tôi.
- Sẽ có một người đàn ông khác tốt hơn tớ chăm sóc cho cậu.
Làm gì có người đàn ông nào mà tôi coi cậu ấy như cả bầu trời yêu thương ngoại trừ Long đâu.
- Đừng bỏ rơi tớ, cầu xin cậu đấy _ lúc này chẳng thèm giữ thể diện, tôi nằm dạch xuống đất ăn vạ. Cũng may Royal City ít người mà chỗ hai đứa đứng lại ko có người. Thành ra có mỗi mấy cái camera chứng kiến.
- Em ấy tốt hơn cậu gấp vạn lần.
Gì cơ? Vậy đó là lý do để chia tay chứ gì, tớ sẽ chỉ ghét cậu, hận tớ ko thể làm được vì tớ yêu cậu rất nhiều lần.
Nhìn theo bóng dáng của cậu, tôi thẫn thờ nói trong nước mắt:
" Tớ giữ nhé
Giữ cái quá khứ tràn ngập niềm đau
Giữ một trái tim dọc ngang đầy vết xước
Khi mà cậu cất bước.....về phía trước cùng ai.....
Tớ buông nhé
Buông đôi bàn tay từng thuộc về tớ
Buông hạnh phúc cứ ngỡ sẽ vẹn nguyên
Vì giờ đây cậu đang yêu ai......
......nụ cười toả nắng như ánh mặt trời của cậu cũng đã giành cho ai ".