Đôi mắt Long ánh lên niềm hy vọng vô cùng là nhỏ nhoi, cậu ấy ôm lấy đầu tôi câu xin: " Xin lỗi nhưng cậu có thể đến vơi tư cách là Nguyễn Thị Thiên Thư, cựu học sinh lớp 11A1 ko? ". Ko đâu tôi đã thề với bản thân mình sẽ ko gặp lại bọn họ, ko nói chuyện với bọn họ. Nếu đi đường gặp nhau, tôi sẽ coi như người dưng hoặc bất quá, tôi sẽ quay đầu lại. Kể cả với những đứa ko có liên quan cũng vậy, sự thật là dù có chết, tôi cũng sẽ ko đối mặt với bọn họ. Tôi ko muốn, tôi ghét bọn họ, những con người ích kỷ, coi thường mạng sống của tôi.
- Buông tớ ra _ tôi bắt đầu ko thể kìm nén cảm xúc mà quát mắng Long.
- Tớ sẽ buông nếu cậu đồng ý đối diện với lớp.
- Ko, cậu chẳng hiểu gì cả hay cậu cũng như bọn họ, cậu thông đồng với bọn họ lừa dối tớ đúng ko?
- Cậu nghĩ tớ là loại người đó? _ Long ôm chặt tôi vào lòng.
- Cậu ko thể suốt ngày lẩn trốn như vậy được, cậu phải học cách chấp nhận mọi thứ. Nghe lời tớ Thư, rồi cậu sẽ hiểu cả lớp ko đáng ghét, ích kỷ như cậu nghĩ đâu.
- Nhưng có thằng Hào và thằng Huy kia kìa, tớ ghét bọn họ _ nhìn thấy hai thằng ranh ma kia là trong lòng tôi ko thể yên được.
- Ê, ai làm gì mà sợ _ thằng Hào ghẻ xuất hiện đúng lúc thật.
- Đấy nhắc đến tào tháo, tào tháo đến ngay _ kiểu gì tôi phải giành ra mấy phút cãi nhau tay đôi với thằng Hào.
- Thôi vào nhà đi mấy mẹ _ thằng Tuấn giục đúng lúc quá.
Cởi bỏ giày, tôi cẩn thận giữ váy để ko bị bay. Bước vào nhà bếp nhìn thấy mấy đứa đang làm bánh bao, bánh gối, bánh tráng trộn,.....toàn món ăn sở trường mà tôi thích.
- Này, Thư cầm lấy rổ khoai gọt vỏ hết đi _ rõ ràng tôi là khách mờ, tại sao thằng Cường lại đưa tôi.
- Còn đứng đấy làm gì? Chậm như rùa _ thằng Hào mở miệng nói câu nào là thối câu đó.
- Biết rồi _ tôi gằn giọng.
Nào để xem, đầu tiên gọt vỏ, tôi lấy cái nạo từ tủ bếp xuống nạo từng củ một. Thích dã man í, cho tôi ngồi cả ngày nạo tôi cũng đồng ý. Gọt vỏ xong thì đem lên bồn rửa lại với nước. Bước cuối cùng là cắt thành từng miếng, đem trộn với bột và rán lên là xong.
Xong việc tôi ngẩng cao đầu nhìn thằng Hào đang loay hoay nặn bánh bao. Nhìn mặt nó mà xem, dính toàn bột mỳ trên mặt. Càng nhìn thằng Hào là tôi càng hãnh diện bấy nhiêu.
Nhắc mới nhớ tôi ko có thấy sự tồn tại của Thu Hương, nếu Hương có mặt ở đây thì nó sẽ chụp ảnh hoặc quay video lại rồi up lên mạng cho coi. Tôi còn nhớ như in hồi lớp 10, con Hương quay lại quá trình giải quyết nỗi buồn của thằng Mạnh lớp 11A7 khiến nạn nhân ko còn mặt ra ngoài đường. Vụ ấy nổi đến nỗi có hẳn phóng viên về trường tìm hiểu và phỏng vấn Hương.
Tuy nhiên tôi thừa biết trong lớp, số con trai ưa nó phải đếm trên đầu ngón tay. Bởi dù có xinh đẹp, học tốt Hoá thì tính cách của nó đã khiến chủ nhân phải nhận những ánh mắt ko được tốt đẹp cho lắm. Nếu nói thẳng ra thì chẳng có đứa con trai nào ưa nó, đến con gái còn căm và ghét cho.