Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 6




Dịch: Hạnh

Chu Gia Ngư rất quan tâm tới chuyện của Diệp Dương và Diệp Vị Quân, cũng do việc đã rất cấp bách rồi, công ty cô có một con bé õng ẹo giả tạo đang nhìn Diệp Vị Quân hau háu.

Diệp Vị Quân không tỏ thái độ mập mờ với con bé giả tạo, nhưng vì là đồng nghiệp, sớm chiều gặp mặt nên Chu Gia Ngư sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lỡ Diệp Vị Quân để mắt đến con bé kia cô sẽ tức chết mất.

Con người lịch sự nhã nhặn như Diệp Vị Quân phải dành cho Diệp Dương mới đúng. Nếu chuyện của Diệp Dương và Diệp Vị Quân mà thành, cô cũng có thể khiến con bé giả tạo tức chết. Vậy nên buổi chiều sau ngày trò chuyện cùng Diệp Dương, vừa tan làm Chu Gia Ngư đã mời Diệp Vị Quân đi ăn ngay.

Trước tiên hai người bàn bạc chút chuyện công việc, rồi lại bàn việc vặt ở công ty, cuối cùng Chu Gia Ngư mới chậm rãi chuyển đề tài sang chính mình, rồi lại từ mình sang Diệp Dương, cô cười, nói: “Nhắc tới đây tôi lại nhớ ra chuyện này, lần trước tôi hỏi anh thấy bạn tôi thế nào, đang nói dở thì lại bị cắt ngang. Mấy hôm nay bận quá nên cũng quên mất. Hôm qua Tần Tuyết Lan đăng liền ba cái status mắng Diệp Dương làm cô ấy tức phát khóc, tôi mới lấy chuyện anh bị Tần Tuyết Lan bắt chẹt ra để an ủi cô ấy, cô ấy thấy người nhã nhặn như anh cũng không chịu nổi Tần Tuyết Lan nên đỡ buồn nhiều. Thế là tôi lại nhớ ra chuyện hai người, nhưng anh chưa quyết định nên tôi cũng không dám nói với cô ấy. Thế nào, Vị Quân, cô ấy có phải kiểu anh thích không?”

Diệp Vị Quân lại nhớ đến cô gái dịu dàng ngồi tựa vào sofa, khóe mắt cô có một nốt ruồi lệ, không khóc đã động lòng người, còn nếu khóc chắc sẽ càng khiến người ta phải rung động hơn. Thật ra tối đó anh cũng không bận bịu gì, định ngồi lại một lúc nhưng có vẻ cô không muốn bị làm phiền nên anh lại đi. Anh cười: “Tôi cũng có ấn tượng về cô ấy, nhưng chưa nhìn kỹ, không nhớ rõ lắm.”

Chu Gia Ngư rút điện thoại, mở ảnh Diệp Dương ra cho anh xem ngay: “Tôi có rất nhiều bạn nhưng Diệp Dương là xinh nhất, sở thích cũng gần giống anh. Trước đó cô ấy kéo tôi đi xem kịch nói gì đó, một vở tận tám tiếng, tôi sợ đờ cả người, không chịu nổi nữa, thế là cô ấy lại tự đi một mình. Anh cũng thích mấy thứ này nhỉ, hai người ở bên nhau là có bạn rồi.”

Diệp Vị Quân nhìn kỹ tấm ảnh, cô gái này rất trắng, gương mặt nhỏ, trông có vẻ rất dễ gần. Nhưng lúc gặp ở ngoài đời thực lại không như vậy, trong vẻ điềm đạm của cô còn có sự lạnh nhạt xa cách, cô là kiểu người càng dịu dàng lại càng khó gần gũi.

Chu Gia Ngư bổ sung: “Cô ấy xinh nhưng không lòe loẹt, là người rất nghiêm túc, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, Diệp Dương thuộc tuýp bảo thủ, cái kiểu thư từ chậm rãi, cả đời chỉ yêu một người ấy… Có lẽ cũng là do hoàn cảnh gia đình tác động, từ nhỏ cô ấy đã không sống với bố mẹ mà được ông bà chăm sóc, còn có cả một đứa em trai nữa.”

Diệp Vị Quân nói: “Cô ấy có vẻ giống người phương Nam.”

Chu Gia Ngư nói: “Giang Tô, hình như là người Giang Âm thì phải?”

Diệp Vị Quân nói: “Giang Âm cũng là nơi tốt, khắp thành thơm dã hương, nơi nơi phù dung nở.” Nhưng nói tới đây thì hứng thú cũng có phần vơi bớt. Anh muốn từ chối Chu Gia Ngư nhưng lại ngại. Tuy vậy, đồng ý thật thì sẽ lại rất phiền, Diệp Vị Quân chỉ đành chuyển đề tài.

Ra về, Diệp Vị Quân lại tự ngờ vực, rõ ràng mình có thiện cảm với người ta, tại sao vừa nghe tới chuyện ngày nhỏ cô ấy không sống với bố mẹ thì lại thấy phiền? Anh suy nghĩ thật kỹ, có lẽ trong nhận thức của anh những đứa trẻ không có bố mẹ ở bên ít nhiều đều thiếu thốn tình cảm. Thường thường, cách cư xử của tuýp người này không có gì bất ổn cả, nhưng khi tiến vào một mối quan hệ tình cảm sẽ tạo cảm giác rất khó chịu, không được suôn sẻ. Thời gian yêu càng dài sẽ lại càng mệt mỏi. Nếu giờ trẻ hơn vài tuổi, chỉ nghĩ đến tình yêu thôi thì có lẽ anh sẽ thử một lần, nhưng hiện tại quả thực là lực bất tòng tâm.

Về sau, Chu Gia Ngư không còn nhắc đến Diệp Vị Quân trước mặt Diệp Dương nữa, Diệp Dương cũng tự hiểu ý. Cô không thấy mất mát gì nhưng dù sao cũng hơi thất vọng. Cô thích tên của anh, thích cả cảm giác anh tạo cho mọi người. Cũng may cảm giác thất vọng này không kéo dài được bao lâu, dù sao thì hôm nào nhóm chat bàn chuyện công việc cũng liên tục thảo luận tới tận hơn mười một giờ đêm, cô thậm chí còn chẳng giả vờ ngủ nổi, lúc nào công việc cũng có thể khiến người ta đau đầu.

Hôm họp báo, dù Diệp Dương đã cẩn thận từng li từng tí rồi nhưng vẫn có sự cố xảy ra. Hôm ấy Phương Viên mời hơn một trăm đơn vị truyền thông tham dự, phát phí đi lại cho từng bên, thế là có người nhân cơ hội mạo danh lấy mất hai khoản phí đi lại. Dù cũng chỉ là phong bì tám trăm một nghìn tệ thôi nhưng đây vẫn là một sai lầm khiến người ta phải phiền lòng. Quan trọng hơn là Diệp Dương không để ý điện thoại, Tần Tuyết Lan bèn hùng hổ gửi vào nhóm dự án “Em đang bước” vài tấm ảnh chụp màn hình, đó là bài đăng cập nhật trực tiếp buổi họp báo bằng lời và hình ảnh trên tài khoản weibo của bộ phim. Chị ta tag Vương Ngạn, Ngô Tình và Diệp Dương vào, nói: “Thế này là thế nào, sao sai chính tả nhiều thế, các anh chị chuyên nghiệp một chút đi có được không?”

Diệp Dương mở ảnh ra xem, có ba bài đăng, bài nào cũng có lỗi chính tả. Não cô lập tức căng phồng, vội vàng đi tìm hai nhân viên phụ trách cập nhật thông tin trực tiếp trong nhóm mình. Hai nhân viên nọ cũng trong nhóm chat dự án, giờ đang cuống quýt lên. Thấy Diệp Dương tới, mặt cả hai hiện rõ sự sợ hãi. Diệp Dương nói: “Sao vậy, chị nói với các em rồi mà, trước khi đăng bài nhất định phải kiểm tra lại, sao lại sai nhiều thế này?”

Mặt Phong Tiểu Văn như đưa đám: “Chương trình diễn ra nhanh quá, bọn em không tường thuật kịp nên mới cuống lên…”

Diệp Dương hỏi: “Các em sửa bài chưa?”

Hai người gật đầu lia lịa.

Mặt Diệp Dương dịu bớt, cô an ủi: “Thôi được rồi, sai thì cũng sai rồi, chẳng còn cách nào khác. Lần này chuyện đã đành, lần sau nhất định phải kiểm tra trước khi đăng, thà thiếu một bài chứ tuyệt đối không được sai, biết chưa?”

Phong Tiểu Văn ấp úng: “Vậy còn nhóm chat…”

Điện thoại Diệp Dương lại rung lên, là Vương Ngạn gọi, cô bèn tranh thủ dặn nhanh hai người: “Các em tạm bỏ qua những chuyện khác, cập nhật số thông tin còn lại cẩn thận vào đã, không được để sai chính tả, nếu còn có lần sau thì các em phải tự giải quyết đấy.” Nói xong cô bèn nghe máy.

Vương Ngạn hỏi: “Cô thấy chưa?”

Diệp Dương nói: “Em thấy rồi.”

Vương Ngạn nói: “Mau bảo mấy cô ấy sửa đi.”

Diệp Dương nói: “Các cô ấy sửa rồi.”

Vương Ngạn nói: “Cô chụp màn hình bài đăng đã sửa gửi vào nhóm đi, không phải giải thích, đây là lỗi của chúng ta, chỉ cần nói là lần sau sẽ chú ý thôi.”

Diệp Dương cúp máy, chụp ảnh màn hình gửi vào nhóm rồi nhận lỗi, nhưng Tần Tuyết Lan vẫn không buồn để tâm tới cô.

Buổi họp báo kết thúc, Diệp Dương vội đi cùng một người đồng nghiệp bên bộ phận truyền thông đưa diễn viên chính vào phòng phỏng vấn lấy bài. Đồng nghiệp cô đi cùng nam chính Khương Khải, cô đi cùng nữ chính Lam Trăn.

Phỏng vấn được một nửa thì cửa phòng được mở ra. Sau khi bước vào, Trương Kiền khép cửa lại.

Diệp Dương không có miếng cơm nào bỏ bụng từ bảy giờ sáng đến tận lúc này, thậm chí không nhớ cả uống nước. Giờ cô đã đói đến mức tim đập rộn cả lên, cô và người bên truyền thông đều đang ngồi xổm trước mặt diễn viên, cũng chẳng còn sức đâu mà chú ý tới hình tượng. Lúc Trương Kiền vào cô còn không ngồi xổm nổi nữa, chân đi giày cao gót nghiêng nghiêng ngả ngả, suýt ngã mấy lần, chỉ có thể liên tục đổi chân trụ để giữ trọng tâm.

Thấy Trương Kiền bước vào, Lam Trăn bèn vẫy tay với anh.

Trương Kiền ra hiệu cho cô tiếp tục, phần mình thì đứng trong góc nhìn.

Cũng may chỉ vài phút thôi là đã phỏng vấn xong, Diệp Dương chống tay lên ghế sofa đứng dậy, tiễn bên truyền thông đi.

Lam Trăn cũng đứng dậy, trêu: “Trời, không phải giám đốc Trương đó sao, lâu lắm không gặp cậu rồi đấy.”

Trương Kiền cười: “Từ buổi tiệc mừng công tới giờ chắc cũng mấy tháng rồi nhỉ?”

Lam Trăn không khỏi bùi ngùi: “Đúng vậy, khi trước mấy năm không gặp nhau thì cảm thấy lâu, giờ vài tháng không gặp cũng là lâu, thời gian như có thể tự rút ngắn, tự kéo dài vậy.”

Trương Kiền cười: “Đúng là diễn phim nghệ thuật xong thì thay đổi thật, câu nào cậu nói cũng phải mang chất thơ.”

Lam Trăn mỉm cười: “Đúng đấy, đạo diễn Hằng nói chuyện cứ như làm thơ vậy, lâu dần mọi người cũng bị lây.”

Trương Kiền hỏi: “Thế nào, quá trình quay ổn cả chứ?”

Lam Trăn mời anh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, nói: “Cũng vất vả, nhưng tớ vẫn thấy thú vị…”

Hai người vừa định ngồi xuống thì nhân viên tổ marketing của Lam Trăn đã “Ô” một tiếng, chỉ tấm thảm trải trước sofa, hỏi, “Điện thoại ai kia nhỉ?”

Trợ lý nhặt điện thoại lên, giơ cho mọi người xem.

Tất cả mọi người trong phòng đều lắc đầu.

Lam Trăn nói: “Của bên truyền thông à?”

Trương Kiền tiến lại nhìn, vì có thể anh biết chiếc điện thoại này là của ai. Nhìn ngoài thì không đoán được, anh bèn ấn mở màn hình. Màn hình khóa là ảnh cắt từ một bộ phim hoạt hình thể loại kỳ ảo từng được nhập về chiếu trong nước vài năm trước đây. Màn nước biển xanh trong vô tận, một yêu tinh nằm giữa sóng biển. Chính giữa màn hình là hai dòng chữ, na ná mấy câu chữ ký người dùng trên diễn đàn: “Chẳng gì là có thể quên được, cũng chẳng gì có thể mất đi được. Chính vũ trụ đã là một hệ thống ký ức rộng lớn vô biên. Hãy quay lại, rồi bạn sẽ nhìn thấy điểm khởi đầu của thế giới.”

Đây là trích dẫn trong “Ngọn hải đăng” (*).

 (*) Tác phẩm Lighthousekeeping của tác giả Jeanette Winterson

Diệp Dương từng tặng anh cuốn sách này, anh vẫn nhớ câu nói ấy.

Có lẽ do chuyên ngành mà món quà Diệp Dương tặng anh nhiều nhất là sách văn học. Sinh nhật năm hai mốt tuổi, cô còn tặng anh cuốn “Một câu chọi vạn câu” của Lưu Chấn Vân. Anh hỏi tên cuốn sách có ý nghĩa gì. Cô bảo, có những người nói với anh cả vạn lời, nhưng lại chẳng bằng ý nghĩa của duy một câu người khác nói anh nghe. Đây là một cuốn sách hay, nhưng khi còn trẻ, dù mang lòng nhiệt thành với người mình thích, anh vẫn không thể đọc hết cuốn sách này. Khi ấy anh có rất nhiều bạn, những cuộc vui rượu rót không ngừng, trò chuyện thâu đêm cũng chẳng hiếm, không thấu hiểu được ẩn ý trong tên sách. Về sau từng trải hơn rồi mới biết, dù danh sách bạn bè trên mạng có tới hai nghìn người thì chưa chắc đã có nổi hai người ta có thể thật sự trò chuyện cùng. Đến lúc anh hiểu, quay đầu nhìn lại mới phát hiện lúc thốt nên lời ấy thì cô cũng đã hiểu từ lâu. Cô thường tự giễu mình, nói mình là con nhà nghèo, sớm phải lo liệu việc nhà. Giờ nghĩ lại, dường như lời cô đúng thật. Có những lúc cô ngây thơ, thậm chí có thể nói là ngô nghê. Nhưng có những lúc, cô lại như một bà cụ đã tường tận thế sự.

Trương Kiền tắt máy, nói: “Tôi biết người này, để tôi trả cho cô ấy.”

Lam Trăn im lặng trong chốc lát mới cất lời: “Lúc nãy tớ cứ lăn tăn suốt, thấy cô gái ngồi xổm phía trước trông quen quen, giờ nhìn cậu thì nhớ ra rồi, hồi đại học cậu có một cô bạn gái, mắt cô ấy cũng có nốt ruồi lệ, phải chứ?”

Trương Kiền ngạc nhiên: “Lâu quá rồi, đến tớ cũng quên mất cô ấy trông thế nào, vậy mà cậu vẫn nhớ sao?”

Lam Trăn trầm ngâm: “Những điểm khác thì tớ cũng không có ấn tượng, nhưng vẫn nhớ nốt ruồi lệ bên khóe mắt cô ấy.” Rồi cô lại cười, “Ban đầu mọi người còn giễu, bảo tưởng gu của Trương Kiền là lạnh lùng thanh cao, nào ngờ lại thích mấy cô ngọt ngào đáng yêu. Tục, tục chết đi được.”

Trương Kiền khẽ mỉm cười, tự giễu: “Đúng đấy, tục không chịu nổi.”