Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 55




Dịch: Hạnh

Vốn Diệp Dương đã thấy ngứa ngáy trong lòng, anh khiêu khích cô như vậy, cổ họng cô lại nghẹn cứng: “Vậy chúng ta mau về thôi.”

Vốn Trương Kiền còn tưởng cô đùa dai, giờ thấy dáng vẻ cô, cổ họng anh cũng căng lên: “Về thật sao?”

Diệp Dương níu cổ áo anh, kéo anh lại gần mình, cô khẽ chạm lên môi anh, giọng nói khàn khàn như đang kiềm chế: “Em vẫn chưa ăn tối, nhưng không muốn ăn bên ngoài, chúng ta về nhà nấu cơm đi.”

Tâm trí Trương Kiền đảo điên, anh đã quên mất chuyện đi hay không đi rồi. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, lát sau, anh khẽ thốt: “Anh uống rượu rồi, không lái xe được, em có bằng lái không?”

Diệp Dương choáng váng, đưa mắt nhìn gương mặt anh, vì họ quá gần nhau nên gương mặt ấy cũng rất đỗi rõ ràng. Cô quên trả lời câu hỏi, siết lấy cổ áo anh theo bản năng, kéo anh xuống.

Trương Kiền ỡm ờ nửa muốn nửa không, cuối cùng cũng thoáng xốn xang vì cô. Anh tóm lấy tay cô, thở dốc cất tiếng: “Đằng trước có một khách sạn, chúng ta tới đó nhé?”

Đôi mắt Diệp Dương ầng ậc nước: “Có xa không?”

Trương Kiền cắn chóp mũi cô, giọng anh khàn khàn: “Không xa, chỉ mấy bước chân thôi.”

Diệp Dương còn muốn hôn anh, dường như anh cũng không nỡ rời khỏi cô, hai người đắm đuối nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng đứng dậy.

Ngoài đường hơi lạnh, gió vừa thổi, nỗi xúc động sôi sục đã nguội bớt, nhưng khi anh nắm lấy tay cô, tách ngón tay cô ra, siết chặt lấy mười ngón tay cô, cảm giác ngứa ngáy cõi lòng lại dâng trào.

Cô thích bàn tay anh, nó ấm áp, nhưng ấm áp cũng chỉ là thứ yếu, cô thích sức mạnh không thể diễn tả được bằng lời, khiến người ta có cảm giác vững chắc an toàn mà nó đem lại. Tựa như chỉ cần được bàn tay này nắm lấy, cô sẽ cảm thấy mình như đã bám rễ nơi thành phố này.

Hai người nhìn nhau cười, không biết vì sao họ lại thoáng thẹn thùng. Trương Kiền dợm cất bước nhưng bị cô kéo lại. Anh dừng chân như không có chuyện gì, rồi thong thả vuốt tóc cô, anh hỏi: “Sao vậy?”

Hai bên đường kín rịt các cửa hàng, người qua kẻ lại đông đúc náo nhiệt. Họ đứng dưới ánh đèn neon, giờ họ là một đôi tình nhân bình thường nhất nơi thành phố này. Cô thích sự bình thường ấy. Cô kiễng chân, hôn lên môi anh.

Anh cụp mắt nhìn cô chăm chú, đợi lời giải thích từ cô.

Diệp Dương hé môi cười: “Hồi trước thấy người ta quấn quýt ngọt ngào ở nơi công cộng, em vừa thấy tầm thường lại vừa thầm ngưỡng mộ họ, giờ em muốn thử cảm giác khoe khoang tình cảm xem sao.”

Trương Kiền hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Dương nghiêng đầu hồi tưởng lại khoảnh khắc khi nãy, cô lắc đầu: “Nhìn người ta tình cảm thì thấy rất hạnh phúc, đến lượt mình lại chẳng thấy gì.”

“Vậy sao?” Trương Kiền cau mày, rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời này.

Diệp Dương giải thích: “Có lẽ việc những người khác thể hiện tình cảm là hành vi vô thức nên mới hạnh phúc, em lại đang cố tình nên mới không…”

Trương Kiền cúi đầu hôn lên trán cô.

Cô không thốt nổi những lời còn đang nghẹn nơi cuống họng.

Sau khi đôi môi Trương Kiền rời bờ trán cô, anh mới cúi xuống nhìn cô: “Giờ em có cảm giác chưa?”

Hành động đột ngột của anh khiến Diệp Dương xốn xang, nhưng cô vẫn cứ cứng đầu không chịu thừa nhận: “Cũng không thấy gì mấy.”

“Vậy à?” Anh nâng gương mặt cô lên, không nói lời nào mà cứ tiếp tục hôn lên môi cô, quấn quýt cô không dứt, quyến luyến khiến cô không làm chủ được bản thân, khiến cô quên mất thời gian, quên cả địa điểm, cô bỏ mặc đủ những ánh mắt kỳ quặc đang ngoái lại nhìn mình để níu chặt lấy cổ anh.

Hồi lâu sau Trương Kiền mới buông cô ra, anh vốn định hỏi giờ cô cảm thấy thế nào, nhưng chợt phát hiện cô đang bật khóc, anh hoảng hốt, khẽ khàng hỏi cô: “Em sao thế?”

Diệp Dương thuận tay gạt lệ, vùi mặt vào lồng ngực anh.

Dưới chân chiếc cầu vượt gần đó có một anh chàng ca sĩ đường phố đang ôm ghita hát ca dao, trang thiết bị của chàng ca sĩ rất đầy đủ, có cả loa và micro, ghita hòa vang cùng tiếng ca lanh lảnh, bay xa khắp.

Năm tháng thanh xuân, chúng ta không thể làm chủ số phận mình.

Chỉ vì có giấc mộng đang rực cháy trong lồng ngực.

Năm tháng thanh xuân, kiếp người phóng đãng.

Mặc cho thời khắc này trôi nhanh như nước chảy.

Nếm trải sự điên cuồng, nếm trải nỗi cô độc.

Nếm trải niềm vui sướng, yêu hận biệt ly.

Đây là cuộc sống hoàn hảo của tôi, cũng là kiếp sống hoàn hảo của em.

Tôi muốn được thấy em, muốn thấy nụ cười rực rỡ ấy.

Để tình cảm rực rỡ trong lồng ngực lần nữa tuôn trào.



Một lát sau Diệp Dương mới bình tĩnh lại, cô thì thầm hỏi: “Bài hát này tên là gì vậy?”

Trương Kiền nói: “Hình như là bài đang rất nổi, ‘Cuộc sống hoàn mỹ’ thì phải?”

“’Cuộc sống hoàn mỹ’?” Diệp Dương cười, rời khỏi lòng anh, “Tên bài hát này đẹp thật.”

Trương Kiền vươn tay vén lại tóc cho cô, sợ lại làm cô khóc nữa, anh rủ rỉ hỏi: “Chúng ta qua xem nhé?”

Diệp Dương đã bình tĩnh lại rồi. Sự xúc động nói tới là tới, nói đi là đi, trước đó cô đã nén nhịn quá lâu, giờ gặp anh, ít nhiều gì cô cũng khó nén nổi cảm xúc. Cô khoác tay anh, tiến về phía chàng ca sĩ, vừa đi cô vừa nói: “Hồi còn làm ở công ty cũ, mỗi sáng đi làm em phải ngồi tàu điện ngầm, lúc xuống xe đi lại dưới ga ngầm, em hay bắt gặp một người ca sĩ vừa đánh đàn vừa hát, nhưng từ hồi chuyển sang Phương Viên, em bắt đầu ngồi xe bus, ít khi gặp lại người này nữa.”

Hai người tiến lại, bài hát “Cuộc sống hoàn mỹ” vừa kết thúc, ca sĩ đang dừng lại nghỉ ngơi. Trên vỉa hè còn có một cặp tình nhân, họ quét mã QR trên cánh tay anh chàng ca sĩ, tặng anh ta một trăm tệ, anh chàng ca sĩ vui vẻ, lập tức hát thêm một bài nữa.

Diệp Dương kéo tay phải anh, dựa đầu vào vai anh. Trương Kiền nhìn cô, rút tay ra rồi ôm cô vào lòng.

Hát xong một bài, cặp tình nhân đối diện vỗ tay tán dương.

Diệp Dương ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh không thể hiện đi à?”

Trương Kiền bèn cười: “Em không nhắc thì anh cũng phải thể hiện.” Nói rồi anh rút điện thoại quét mã QR.

Thông báo quà thưởng vang lên từ điện thoại của anh chàng ca sĩ, qua thêm lớp loa khuếch đại, sức chú ý của chàng ca sĩ chuyển sang hai người.

Diệp Dương nghe số tiền bèn vui vẻ hỏi: “Một trăm chín mươi chín có ngụ ý gì vậy?”

“Không có gì cả.” Trương Kiền cười: “Chỉ là nghe hay hơn hai trăm thôi.”

Cũng đúng. Dù hai trăm nhiều hơn một trăm chín mươi chín một đơn vị, nhưng lại có vẻ gì đó rất lạnh lẽo, một trăm chín chín ấm áp hơn nhiều. Trương Kiền đáng yêu ở chỗ anh không bao giờ qua loa dù là với những việc bé nhỏ.

Anh chàng ca sĩ cất tiếng cảm ơn, hỏi bọn họ có muốn nghe bài nào không.

Trương Kiền mời anh chàng ca sĩ cứ hát tự nhiên.

Chàng ca sĩ hát được một lúc, đang định bắt đầu bài khác thì Trương Kiền lại chợt hỏi mượn ghita.

Mắt chàng ca sĩ sáng rỡ, hỏi anh biết chơi ghita sao, Trương Kiền nói trước đây anh từng học, giờ lại chợt thấy ngứa tay.

Anh chàng ca sĩ trao ghita cho anh, bước ra ngoài nhường chỗ cho Trương Kiền.

Trương Kiền thử đàn mấy nốt, tìm lại được cảm giác rồi, anh ngước mắt nhìn Diệp Dương.

Cô cứ ngỡ anh sẽ đàn “Aurora Borealis”, nào ngờ bàn tay anh lại gảy một khúc nhạc xa lạ không rõ tên.

Sau khi Trương Kiền buông ghita xuống, chào tạm biệt anh chàng ca sĩ rồi trở lại bên Diệp Dương, cô bèn hỏi anh bài hát đó tên là gì, anh lắc đầu nói mình cũng không biết.

Thấy vẻ lập lờ vòng vo của anh, cô cứ luôn miệng hỏi anh mãi, anh lại nhất quyết không chịu nói. Bị anh trêu như vậy, Diệp Dương cũng đâm bứt rứt. Đến khi tài xế lái xe thuê tới, hai người lên xe, Diệp Dương bèn cướp điện thoại của anh, mở ứng dụng nghe nhạc, rồi bật từng bài hát trong playlist của anh lên. Nhưng playlist của anh có quá nhiều bài hát, cô tìm mà cũng sốt ruột. Trương Kiền thấy cô nóng nảy bèn cướp mất điện thoại, hôn lên môi cô.

Lúc về tới nhà, hai người đã kiềm nén tới phát điên, vừa vào cửa là bắt đầu hôn nhau, họ cứ hôn, hôn mãi, quần áo cũng đã trút sạch.

Đêm nay anh vô cùng kiên nhẫn, giày vò khiến cô phải luôn miệng xin tha, rồi anh liên tục nhắc lại câu hỏi cô vẫn chưa đáp lời trong pub.

Cô định đối xử tốt với anh thế nào?

Nhưng cô có trả lời ra sao anh cũng không vừa lòng, không vừa lòng, anh lại tác quái, giày vò cô hơn. Cô có cầu xin cũng vô ích, cuối cùng hết cách, cô nói mình sẽ mãi mãi yêu anh, anh mới hài lòng.

Sáng hôm sau, Diệp Dương tỉnh lại trong phòng ngủ của Trương Kiền.

Rèm cửa đã được kéo mở, chỉ để lại tấm voan che nắng màu trắng.

Cửa sổ cũng đang hé một khe hẹp, có làn gió nhẹ thổi vào, thổi bay lớp rèm lụa mỏng, căn phòng chằng chịt những vệt sáng tối.

Diệp Dương vừa mở mắt, Trương Kiền đã trút những nụ hôn xuống.

Nụ hôn của Trương Kiền khiến người cô mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hơi thở nặng nề.

Diệp Dương dần tỉnh táo, cô cảm giác anh hơi là lạ, bèn thì thầm hỏi anh: “Anh sao vậy?”

Anh mất một lúc để bình tĩnh rồi mới nói: “Khi nãy anh vừa mơ, mơ thấy mình lái xe đi đâu đó, đến ngã tư đường gặp đèn đỏ, anh bèn dừng xe lại. Rồi anh chợt nhìn thấy em băng qua vạch kẻ đường. Lúc đó anh mơ màng không biết chúng ta đang yêu nhau, hay là đã chia tay được nhiều năm rồi. Anh muốn xuống xe gọi em lại để hỏi em, nhưng phát hiện không mở được cửa xe, anh chỉ có thể trân trân nhìn em lướt qua mình, rồi biến mất giữa biển người. Anh cuống tới nỗi người rịn đầy mồ hôi, rồi anh tỉnh dậy. Khi tỉnh anh phát hiện em đang nằm bên cạnh anh, một lúc sau anh mới nhận ra không phải mình đang mơ, hóa ra đây là thật.”

Lòng Diệp Dương xót xa, cô vươn tay che mắt mình.

Trương Kiền hôn lên cổ cô, anh thì thầm: “Anh muốn kết hôn, em có muốn không?”

Diệp Dương không hề nhúc nhích.

Trương Kiền khẽ nói: “Cũng đã chín năm rồi, chúng ta thật sự không nhất thiết phải sống chung thêm một hai năm rồi mới đưa ra quyết định này. Dẫu sao ở cùng nhau lâu thêm trước khi kết hôn cũng chưa chắc hôn nhân sẽ vững bền. Cũng có rất nhiều người sống chung ba năm, kết hôn được hai tháng thì ly hôn.”

Diệp Dương vẫn che kín mắt mình: “Nhưng em không biết vì sao anh lại thích em, chín năm trước là vì cảm giác của anh, còn hiện tại thì sao?”

Trương Kiền im lặng vùi đầu vào cổ cô hồi lâu, phát hiện mình không có đáp án cụ thể, anh bèn lên tiếng: “Sau khi chúng ta cãi cọ vì chuyện Trình Ninh, anh chờ hơn hai tiếng dưới nhà em, anh nghĩ em sẽ gọi điện hoặc đuổi theo anh, nhưng em không làm vậy. Lúc anh đi rồi, em cũng không hề liên lạc với anh, anh rất thất vọng, cảm thấy việc quay về bên nhau không phải làm lại từ đầu mà là giẫm lên vết xe đổ. Anh nghĩ, hay là thôi đi. Nhưng rồi anh phát hiện lúc chưa quyết định chia tay, anh cũng không nhớ em nhiều, còn đến khi hạ quyết tâm rồi, anh lại bắt đầu nghĩ tới em cả ngày, anh nghĩ xem em đang làm gì, nghĩ em đang nghĩ gì, nghĩ em đang ăn món gì, nghĩ em đã ngủ chưa, anh nhớ em đến độ không có tâm trí để làm việc.”

Diệp Dương nín thở, cô không hề nhúc nhích.

Trương Kiền nói: “Rồi có một tối anh đi siêu thị mua đồ, thấy một đôi vợ chồng chừng hơn bốn mươi tuổi ở khu đồ nông sản, người vợ đang chọn thức ăn, người chồng bảo ở nhà có rồi, đừng mua nữa. Người vợ lại ngó lơ lời chồng mình, vậy là ông chồng tức giận, gọi thẳng cả tên họ vợ mình ra, người vợ lại vẫn cứ dửng dưng như không, chăm chú chọn lựa thức ăn. Nhìn họ, anh chợt nghĩ tới em. Anh muốn được sống những ngày tháng như vậy với em. Chúng ta sẽ cãi cọ vì những chuyện vụn vặt củi gạo dầu muối như thế, chúng ta cũng sẽ có mâu thuẫn, cuối cùng thậm chí còn không thể nghe lọt lời đối phương nói. Thật ra cuộc sống chỉ là những ngày lặp lại nối tiếp. Trong chuỗi lặp đó, chúng ta liên tục đưa ra những sự lựa chọn. Lớn thì là có nên khởi nghiệp hay không, khi nào thì sinh con, làm sao để cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình; nhỏ có năm nay đi đâu du lịch, tối đặt đồ ăn bên ngoài hay tự nấu cơm. Nói thú vị cũng đúng, bảo vô vị cũng chẳng sai. Anh có thể tưởng tượng ra việc mình trải qua những chuỗi ngày ấy cùng em, nhưng không thể tưởng tượng tới chuyện sống cuộc đời ấy với người khác.”

Nước mắt chợt trào khỏi bờ mi Diệp Dương, rồi nương theo khóe mắt nhỏ xuống gối.

Anh ngẩng đầu khỏi cổ cô, nằm lại xuống gối, ngước nhìn trần nhà, giọng anh thốt nghe thật bình tĩnh: “Trước khi tới tìm em, anh tới Thượng Hải để thu xếp buổi họp báo cho ‘Ván cờ danh lợi’, lại nhớ bố mẹ em đang ở Thượng Hải, anh bèn tới gặp họ nhưng không bảo với họ mình là ai, chỉ đến ăn một bát phở lạnh thôi.”

Diệp Dương chợt buông bàn tay che mắt xuống, cô chống mình lên người anh, ngạc nhiên thốt: “Sao anh biết họ ở đâu?”

Trương Kiền vươn tay gạt lệ cho cô, vừa lau anh vừa nói: “Anh lấy biệt danh WeChat của em để tìm trên Weibo, tìm được một tài khoản cùng tên rồi bấm vào xem.”

Diệp Dương ngẩn ngơ.

Trương Kiền đè ngược cô xuống, anh ghé sát lại bên tai cô, thì thầm: “Anh chỉ nhìn bài đăng mới nhất cũng đủ biết đó là em.”

Diệp Dương nghĩ ra chuyện gì, thoắt cái mặt cô đã đỏ rực.

Anh hạ giọng, hỏi cô: “Em yêu, em biết em đăng gì lên đó không?”

Đương nhiên là biết.

Dòng trạng thái đó được đăng đúng vào hôm sinh nhật anh, sáu chữ, hai vế câu.

Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.