Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 54




Dịch: Hạnh

Tháng Mười Một, Bắc Kinh hiếm khi có mưa, không biết tại sao đêm nay trời lại đổ mưa, như thể cơn mưa này là dành riêng cho hai người họ vậy. Cô thấy lãng mạn, mà thật ra cô không muốn suy nghĩ tới những điều thực tế. Cô khẽ cười: “Lâu rồi em chưa hẹn hò với ai, giờ mới bắt đầu yêu nhau anh đã đẩy cho em một vấn đề lớn thế này rồi, anh làm khó em quá. Giờ em cũng không đủ lý trí để cân nhắc tới tương lai, nếu anh hỏi em nghĩ gì thì em chỉ mong được làm những gì mình muốn, những gì mình cho là đáng làm thôi. Còn về phần mâu thuẫn giữa gia đình và sự nghiệp thì em thấy quá xa vời, để đến khi ngày đó tới thật chúng ta hãy nói nhé, được không?” Như sợ lời mình nói không đủ thuyết phục, cô phải bổ sung thêm: “Khi xưa em quá coi trọng kết quả, quên mất hiện tại nên mới dẫn đến bi kịch, lần này em không muốn đắn đo nhiều tới vậy nữa.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, tinh tế, quyện với tiếng mưa ngoài cửa sổ lọt vào tai anh, rồi thấm vào tim anh. Giọng nói ấy như mọc ra một hàm răng nhỏ xíu bén nhọn, gặm nhấm lòng anh, khiến người anh mềm nhũn, vừa mềm vừa ngứa, cơ thể cạn kiệt sức lực. Anh chẳng biết bản thân dễ chịu hay không nữa, anh vươn tay ấn lên ngực mình, nói: “Trước đó lúc không nên nghĩ thì em lại nghĩ vẩn nghĩ vơ, giờ nên nghĩ em lại không chịu nghĩ nữa.”

Thật ra thì cũng không thể không nghĩ ngợi được, chỉ là cuộc sống gia đình mà cô muốn là thứ được hai vợ chồng cùng giữ gìn bảo vệ trong quá trình chung sống, chứ không phải kiểu hôn nhân như ở góa, mười ngày nửa tháng không thấy mặt chồng. Nếu vậy thì cô thà không kết hôn còn hơn. Nhưng cô không thể nói ra những điều này, vì cô không mong Trương Kiền phải thay đổi phương hướng của mình hay hứng chịu áp lực quá lớn vì chúng. Đồng thời cô cũng biết mình sẽ không thay đổi hay miễn cưỡng bản thân vì bất cứ ai, dù có là vì tình yêu đi chăng nữa. Cứ thuận theo tự nhiên đi, anh gây dựng sự nghiệp của anh, cô yêu tình yêu của cô, đến một ngày, khi nhịp điệu của hai người đã hoàn toàn tách biệt, họ sẽ chia tay nhau.

Diệp Dương ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ anh: “Anh đang trách em sao?”

Thứ đẹp nhất của Diệp Dương là đôi mắt và nốt ruồi lệ bên khóe mắt. Đây là những nét lộng lẫy trên gương mặt cô. Trương Kiền cất tiếng thở dài nhỏ tới độ không nghe thấy nổi: “Không phải anh trách em, anh đang trách Thịnh Siêu, anh mới bắt đầu yêu em cậu ta đã tới phá đám, đợi thêm nửa năm nữa, đến khi chúng ta bước vào giai đoạn ghét bỏ nhau không được sao?”

Diệp Dương bật cười, cô hôn lên mũi anh: “Sáng mai anh muốn ăn gì, em dậy nấu cho anh?”

Trương Kiền không trả lời, anh đổi đề tài, nói: “Rất lâu là bao lâu?”

Diệp Dương không hiểu, cô hỏi: “Sao cơ?”

Trương Kiền nói thẳng: “Ban nãy em nói lâu rồi em chưa hẹn hò, là bao lâu?”

Diệp Dương ngẩn ngơ, cô cười: “Rất lâu rồi.”

Trương Kiền cười. Gương mặt Diệp Dương thoắt đỏ, cô vội vã nhảy tót khỏi đùi anh, cất tiếng: “Em buồn ngủ quá, phải đi ngủ trước đây. Anh cứ từ từ suy nghĩ đi, mai em còn phải đi làm nữa.”

Cô rúc vào chăn, vươn tay tắt đèn đầu giường, căn phòng lâm vào bóng đêm đen như mực.

Trương Kiền lại vẫn ngồi bất động.

Hồi lâu sau Diệp Dương mới nghe tiếng anh bước khỏi phòng, rồi lại loáng thoáng nghe có tiếng nước rào rào vọng lại, hình như anh đang tắm rửa.

Diệp Dương ngủ một mạch tới hơn chín giờ sáng, dậy rồi cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã trễ giờ nên cũng không vội vã.

Trương Kiền nhắn tin cho cô, nói sáng anh có hẹn công việc, phải tới công ty trước.

Chỉ một câu đơn giản thôi nhưng lại khiến cô nảy sinh thứ cảm giác hạnh phúc quá đỗi xa lạ. Cô cảm thấy hiện giờ anh thật sự là người đàn ông của cô.

Cô cầm điện thoại tìm tài khoản của công ty, điền đơn xin nghỉ bù rồi đi tắm rửa.

Tắm rửa xong bước ra ngoài, cô thấy trên bàn có một tờ hợp đồng, cô bèn cầm lên đọc.

Đó là hợp đồng thuê nhà mà cô đặt trong phòng anh.

Ban đầu thông tin bên A để trống, nhưng giờ đã được điền đủ.

Cô mỉm cười, cất hợp đồng đi rồi vào bếp nấu bữa sáng đơn giản, ăn xong cô mới tới công ty.

Sau khi tới công ty, cô tìm Lâm Thiên Nhất trao đổi chuyện “Bát Tiên vượt biển” công bố trailer vào tuần sau, nhưng lại phát hiện vẻ mặt Lâm Thiên Nhất rất khó coi, cũng chẳng còn sự nhiệt tình nghe một câu đáp mười câu như khi trước, chỉ có ừ ừ à à cho qua chuyện.

Diệp Dương trở lại ghế ngồi, nhắn tin hỏi Vương Thanh Bình xem hôm nay Lâm Thiên Nhất có bị phê bình không mà tâm trạng lại sa sút đến thế.

Vương Thanh Bình nói từ lúc đến anh đã như vậy, còn buột miệng chửi thề mấy lần.

Diệp Dương nhắn tin hỏi Biên Tử, hỏi cô ấy có phải hai người cãi nhau không.

Biên Tử đáp, cô ấy và Lâm Thiên Nhất đã chia tay nhau rồi.

Diệp Dương ngạc nhiên, hỏi cô ấy có chuyện gì.

Biên Tử nói tối qua hai người trao đổi tình sử với nhau, Lâm Thiên Nhất không thể chấp nhận chuyện Biên Tử từng tìm bạn qua đêm, hai người cãi cọ rồi chia tay.

Diệp Dương ngạc nhiên: “Không phải đâu, Thiên Nhất khá cởi mở mà, bình thường lúc nói chuyện có nhắc đến vấn đề này, anh ấy thường tỏ ý dù mình không tìm bạn tình nhưng vẫn hiểu và ủng hộ cách làm của người khác. Anh ấy còn cảm thấy đây là biểu hiện của sự đa dạng văn hóa nữa.”

Biên Tử nói: “Anh ấy ủng hộ, hiểu cho người khác, nhưng lúc chuyện xảy ra với mình, anh ấy lại không chấp nhận nổi. Mà thôi như vậy cũng tốt, dù sao tình cảm vẫn chưa sâu nặng, chia tay thì chia tay.”

Cô ấy đã nói vậy rồi, Diệp Dương cũng chẳng biết phải thốt gì.

Đến chiều, Trương Kiền hỏi khi nào cô tan sở, anh sẽ tới đón cô.

Công ty hai người cách nhau tương đối xa, Diệp Dương thấy phiền, bèn bảo không cần.

Trương Kiền cũng không cố chấp, anh gửi cho cô một dòng địa chỉ, dặn khi nào tan làm thì tới thẳng đó.

Đó là một quán pub chủ đề tại phía Tây thành phố.

Sau khi tới nơi, cô nhắn tin cho Trương Kiền, anh bước ra đón cô.

Quán pub này là do Từ Chiêm, bạn cùng phòng thời đại học của Trương Kiền mở.

Từ Chiêm học chuyên ngành Đạo diễn, sau khi tốt nghiệp, anh chàng này từng làm đạo diễn MV, viết kịch bản, thậm chí làm cả diễn viên quần chúng. Ngốc nghếch dại dột bao năm, cuối cùng anh chàng cũng phát hiện ra năng lực của mình có hạn, lại không chịu được khổ, đành buông xuôi sự nghiệp đạo diễn rồi hùn tiền mở quán pub, Trương Kiền cũng là một trong số các cổ đông.

Diệp Dương hào hứng ôm chặt lấy cánh tay Trương Kiền: “Nếu biết anh không chỉ có nhà mà còn có cả pub thế này thì em đã đối xử tốt hơn với anh rồi.”

Trương Kiền cảm thấy lời cô nói rất mới mẻ, anh nở nụ cười như có như không, nói: “Vậy sao, em định đối xử tốt với anh thế nào đây?”

Diệp Dương chỉ thuận miệng thốt thôi, nào ngờ anh lại hỏi thật, vậy là cô nghẹn họng.

Trương Kiền thấy cô đờ cả người bèn tỏ vẻ đi guốc trong bụng cô, nhưng cũng chẳng làm khó cô nữa.

Quán pub đã bật lò sưởi, lúc vào cửa, Trương Kiền cởi áo khoác giúp Diệp Dương rồi đưa cho cậu phục vụ đang đón khách ở cửa. Quán pub không được lớn lắm, nhưng rất có phong cách, bên trong bày sofa bọc da không tay vịn và bàn ghế gỗ, tường treo những tấm poster phim điện ảnh cỡ đại. Giờ này chưa đông khách, ban nhạc cũng không xuất hiện, chỉ có chiếc loa phát âm điệu jazz đưa đẩy biếng nhác.

Từ Chiêm và Phó Vãn Trác thấy Trương Kiền đưa cô vào bèn vội dụi tắt thuốc, đứng dậy chào hỏi từ xa: “Người đẹp, khó lắm mời chờ được cô tới.”

Diệp Dương bước lại, đưa mắt nhìn họ rồi mỉm cười gật đầu.

Từ Chiêm cười, bảo Trương Kiền: “Diệp Dương vừa cười tớ lại nhớ ngay đến lần đầu gặp cô ấy hồi sinh nhật cậu, cũng chỉ cười mà không nói gì, bao năm rồi chẳng hề thay đổi.”

Diệp Dương liếc nhìn Trương Kiền.

Dưới ánh đèn mờ, nụ cười hiện lên trên gương mặt đẹp như tranh vẽ: “Mắt mũi cậu kiểu gì vậy, làm gì có ai chín năm rồi mà không thay đổi. Vậy chẳng phải là yêu tinh sao?”

Phó Vãn Trác đưa mắt nhìn Diệp Dương mấy lần, cười nói: “Khi trước thì dè dặt, mới nói một câu đã đỏ mặt, giờ lại thông minh phóng khoáng, so với trước kia cô ấy như hai người khác nhau. Lần đầu gặp cô ấy ở bảo tàng mỹ thuật tớ còn suýt không nhận ra.” Nói xong anh ta mới sực tỉnh, cất lời với Diệp Dương, “Từ lúc thấy hai người ở quán cà phê tôi đã có linh cảm chắc chắn cả hai sẽ quay lại với nhau. Quả đúng là vậy, giác quan thứ sáu của tôi đỉnh thật, chắc phải đi mua xổ số mất.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống ghế. Trương Kiền nói: “Lại còn giác quan thứ sáu nữa, cậu là phụ nữ đấy à?”

“Chê tớ phụ nữ hả, thế hai người đừng quay về với nhau nữa.” Phó Vãn Trác cười, “Hơn nữa nếu không nhờ có tớ thì hai người chẳng quen nhau đâu, dẫu sao tớ cũng được coi là ông tơ của cả hai mà đến giờ vẫn chẳng ai chịu cảm ơn tớ, tồi quá đấy.” Rồi anh ta lại dời tầm mắt từ Trương Kiền sang Diệp Dương, “Giờ hai người yêu lại từ đầu rồi, đã chín năm, cũng chẳng dễ dàng gì, có phải cả hai nên tìm cơ hội chính thức cảm ơn tôi không?”

Trương Kiền đã hoàn toàn thả lòng, cái vẻ gia cảnh hơn người, sống trong nhung lụa của anh lại thoáng hiển hiện: “Cậu biết vì cậu nên chúng tớ mới quen nhau, nhưng không biết cũng vì cậu mà chúng tớ chia tay. Công tội như nhau, tớ không bắt cậu phải tạ lỗi là đã nể mặt lắm rồi đấy, cậu còn khoe khoang gì?”

Phó Vãn Trác nâng cốc định nhấp rượu, cốc mới chạm môi, vừa nghe lời Trương Kiền nói anh ta đã buông xuống ngay, hào hứng nói: “Tớ không biết chuyện này thật.” Rồi lại nhìn Diệp Dương, “Sao, năm đó cô thương thầm tôi nên mới chia tay với cậu ấy à?”

Diệp Dương đùa: “Tôi có mù đâu.”

Phó Vãn Trác giả bộ xụ mặt, nói: “Cô nói gì vậy, người theo đuổi tôi nhiều hơn Trương Kiền đấy.”

Diệp Dương trêu anh ta: “Đó là vì Trương Kiền khó theo đuổi hơn anh, mọi người đành đứng xa mến mộ anh ấy.”

Phó Vãn Trác nghẹn họng vì cô, bèn quay sang Trương Kiền: “Kiền, bạn gái cậu có thù với tớ kìa, cậu không xem thế nào đi à?”

Trương Kiền buồn chán đung đưa ly rượu, đá va phải ly, phát ra những tiếng kêu leng keng, anh dửng dưng: “Cậu là đầu sỏ khiến bọn tớ chia tay nhau, oán hận bao năm, không hắt rượu cậu đã là hiền lắm rồi, giờ thì cậu cứ chịu đi, tớ cũng bó tay thôi.”

Từ Chiêm khom người gạt bớt tàn thuốc vào gạt tàn, cười bảo: “Tớ tò mò rồi đấy, chuyện này liên quan gì đến Vãn Trác vậy?”

Trương Kiền đang định mở lời, Diệp Dương đã hé miệng cười, dịu dàng nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, lúc đó Vãn Trác chia tay với bạn gái, tâm trạng không tốt nên than phiền mấy câu với Trương Kiền, trùng hợp tôi lại nghe được, tôi tưởng họ đang nói tôi nên mới chia tay với anh ấy.”

Phó Vãn Trác vô cùng ngạc nhiên, anh ta nhìn Diệp Dương: “Tôi nói gì vậy, sao tôi lại không nhớ nhỉ?”

“Hình như anh bảo mấy cô gái ngoại tỉnh không được cởi mở phóng khoáng như gái bản địa, thanh cao, vô vị, đầu óc toàn tư tưởng tiểu nông. Đại loại vậy.” Diệp Dương thốt nhẹ bẫng.

Thanh cao, vô vị, tư tưởng tiểu nông, ba từ này từng đâm thẳng vào lòng tự trọng của cô. Nó tấn công được cô cũng vì cô biết những thứ này thật sự tồn tại nơi mình. Đây là thứ giới hạn được nảy sinh do xuất thân. Đọc sách có thể phá vỡ giới hạn, nhưng không thể xóa bỏ nó hoàn toàn, ít nhất một Diệp Dương hai bảy tuổi vẫn không thể thực sự thoát khỏi chúng. Nhưng cô những tưởng Trương Kiền yêu cô vì cảm mến vài phẩm chất ưu tú nơi cô, vậy nên khi phát hiện Trương Kiền bắt đầu không cảm mến, hay thậm chí là ghét bỏ nhưng không biểu hiện ra ngoài vì phép lịch sự, cô mới thẹn quá hóa giận như bị ai dẫm phải đuôi. Chỉ là cô phải cảm ơn lời đánh giá của Phó Vãn Trác, đó là lần đầu tiên cô ý thức sâu sắc được sự cách biệt của đẳng cấp. Nó không đơn giản chỉ là cách biệt về phương diện vật chất, mà hơn hết, đó còn là cách biệt trên tinh thần do vật chất gây nên. Sau khi chia tay với Trương Kiền, cô đọc sách, đi du lịch, xem phim điện ảnh, nghe kịch nói, học ghita… Mở rộng tầm mắt, nuôi dưỡng sở thích, cố gắng để mình đừng trở thành một đứa con gái vô vị hạn hẹp, tất thảy những điều này đều là vì Phó Vãn Trác, cô nên cảm ơn Phó Vãn Trác mới đúng.

Nghe nhắc lại xong, Phó Vãn Trác vẫn không nhớ rốt cuộc mình đã nói ra những lời này từ bao giờ, thậm chí anh ta còn chẳng nhớ mình đã thốt nên chúng khi chia tay với cô bạn gái nào. Nhưng anh ta không ngạc nhiên, vì đến giờ anh ta vẫn luôn nghĩ như vậy, chỉ là bề ngoài thì không thể thốt ra lời được, anh ta đùa, “Vậy hả, tôi từng nói như vậy ư, đúng là hạn hẹp quá.” Rồi anh ta lại nhìn Diệp Dương, trong vẻ chỉ trích còn có ý so bì, “Vậy thì cô cũng không thể chia tay với Trương Kiền vì chuyện này chứ. Tôi là tôi, cậu ấy là cậu ấy, cô giận cá chém thớt mà chẳng có nguyên cớ gì lại chẳng bằng đang chứng minh mình hẹp hòi sao.”

Diệp Dương đùa: “Khi ấy tôi chỉ giận anh ấy không bảo vệ tôi thôi, không ngờ anh ấy tưởng thật, thế là tôi cũng coi như thật, chia tay thì chia tay, để xem ai không buông bỏ được, ai không chịu đựng được. Hồi đó tôi còn quá nhỏ, không biết quý trọng, cứ luôn cho rằng mình sẽ gặp được người tốt hơn.”

Trương Kiền quay đầu nhìn cô.

Gương mặt mắt mày như tranh vẽ vương nét cười hờ hững, trong nụ cười cất chứa nỗi mất mát buồn bã với dĩ vãng, nhưng lại vẫn thoáng sự thoải mái thư thái.

Từ Chiêm cảm khái: “Hồi đó đúng là còn nhỏ thật, có nhiều chuyện không rõ tường tận nội tình, cứ mơ màng u mê, lỡ thì cũng đã lỡ rồi, nào ngờ hai người lại có thể trở về bên nhau, đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.” Từ Chiêm lại nhớ ra chuyện gì bèn bảo, “Cứ giống như trong bộ phim của các cậu ấy, tên là gì nhỉ, ‘Em đang bước về phía anh’ hả? Cuộc sống chính là nghệ thuật.”

Trương Kiền nở nụ cười nhạt, anh không lên tiếng.

Ba người tán gẫu một hồi về chuyện cũ thời đại học.

Nếu chuyện cũ đã thật sự trôi đi thì khi nhớ về sẽ chỉ còn những điều tốt đẹp sót lại.

Dù đáng tiếc nhưng cũng là nỗi đáng tiếc đẹp đẽ.

Diệp Dương chợt thấy vui mừng, cô mừng vì mình và Trương Kiền đều không cam lòng với quá khứ, không thể hoàn toàn cảm thấy thoải mái. Cô cũng mừng vì cả hai không hài lòng với hiện tại. Nếu một trong hai người vô cùng hài lòng với cuộc sống thì dù có trùng phùng thêm bao lần cũng chẳng thể nảy sinh dục vọng muốn làm lại từ đầu.

Đến hơn tám giờ, khách khứa trong pub dần đông đúc, Từ Chiêm phải chạy đi lo công việc.

Trong lúc Trương Kiền vào nhà vệ sinh, bàn chỉ còn lại Diệp Dương và Phó Vãn Trác, hai người tán gẫu đôi câu thì chợt anh ta lại nhắc đến Biên Tử.

Diệp Dương nói dạo gần đây hai người có giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng còn ra ngoài dùng bữa.

Phó Vãn Trác lại hỏi dạo này Biên Tử đang làm gì.

Diệp Dương không biết mình có nhất thiết phải nói cho Phó Vãn Trác chuyện Biên Tử và Lâm Thiên Nhất yêu nhau rồi chia tay không, vậy nên cô bèn cầm điện thoại giả vờ nghe máy rồi ra ngoài gọi cho Biên Tử.

Biên Tử nói cô ấy ôm kỳ vọng nơi Phó Vãn Trác cũng vì muốn yêu thôi, chứ không phải do ưng ý anh ta. Giờ yêu cũng đã yêu rồi, phát hiện hóa ra vẫn như vậy, ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng nỗi mất mát và thất vọng kèm theo đó cũng rất chân thật. Biên Tử không muốn ngọt ngào như vậy, cũng không muốn thất vọng đến thế.

Diệp Dương hiểu ý bạn mình, bèn trở vào, bảo Phó Vãn Trác Biên Tử đang hẹn hò, nhưng không tiết lộ chuyện cô ấy đã chia tay.

Phó Vãn Trác thoáng tiếc nuối, nhưng suy cho cùng nỗi tiếc nuối ấy rất nhạt nhòa, chỉ như một người bạn giường mà khi trước anh ta từng rất thích lại đột ngột hoàn lương thôi.

Sau khi Trương Kiền trở lại, mọi người trò chuyện một lát thì Phó Vãn Trác phải về trước.

Đến giờ, ban nhạc bắt đầu trình diễn, Diệp Dương tựa vào lòng Trương Kiền, lẳng lặng nghe nhạc. Lồng ngực phập phồng, hơi thở anh mang theo mùi rượu và hơi thuốc lá, thứ hơi thở của một người đàn ông trưởng thành mãnh liệt tới nhường này. Cô kìm lòng không đậu, hôn lên cổ anh, mà một khi bắt đầu thì không thể dừng lại được, cô tiếp tục hôn thêm mấy lần nữa.

Cô làm vậy Trương Kiền cũng đâm ngứa ngáy, nửa thân trên thoáng nghiêng sang một bên, anh cụp mắt nhìn cô.

Cô cũng ngước lên nhìn anh.

Trước đó anh cứ thấy mái tóc xoăn của cô là lạ. Lạ tới mức rõ ràng chỉ có mái tóc là khác thôi nhưng anh lại có ảo giác như cả gương mặt cô đã đổi thay. Thật ra anh không thích cô có chút đổi khác nào. Nhưng giờ anh lại chợt phát hiện mái tóc xoăn của cô thật quyến rũ. Có lẽ không phải tóc xoăn quyến rũ, mà làn tóc xoăn điểm tô ánh mắt cô mới quyến rũ. Anh hạ giọng xuống thật trầm, dù nghe tựa đang nhắc nhở nhưng dường như tiếng nói còn mang ý bóng gió không thốt nổi thành lời: “Đây là nơi công cộng đấy.”