Người Yêu Cũ Là Tổng Tài

Chương 37




Trạch Khải cố nhớ đến một thằng nhóc gầy và ốm yếu được đưa về nhà hai mươi năm trước. Ngoài trừ ấn tượng này ra thì không còn gì, bởi mười năm trước tên đó được đưa ra nước ngoài học. Tên đó không có một nét nào giống cha của gã nên gã không nghĩ đó là con riêng của cha mình.

Trạch Dương nằm dưới đất, khó thở. Trạch Khải không buông tha, dựng Trạch Dương dậy

- Hắn là con riêng của cha?

- Con riêng của ông nội chết rồi. Hắn là cháu ngoại của ông nội. Nhưng để giữ an toàn cho hắn, ông nội đã giấu.

Trạch Khải cười lớn

- Mày trước giờ làm không công cho hắn?

- Đáng tiếc ông không có mặt khi di chúc của ông nội được đọc. Đó là một ngày khá thú vị.

Trạch Khải bóp lấy cổ Trạch Dương

- Nói. Di chúc đó như thế nào?

- Toàn bộ tài sản đều thuộc về kẻ chưa ra đời.

Trạch Dương cảm thấy con cháu Trạch gia thật đáng thương. Bọn họ cứ tưởng chỉ cần ông nội chết là có thể tự do chia chát chiến lợi phẩm. Nhưng họ đã lầm, một kẻ từ bàn tay trắng lập nên đế chế thì sao có thể để bọn họ muốn lấy gì là lấy được.

Trạch Tuấn bồi dưỡng Trạch Dương làm người thừa kế, ông thừa biết hai đứa con mình không thể gánh vát sự nghiệp ông để lại. Một kẻ bất tài, kẻ còn lại thì không đủ thông minh cho dã tâm của mình. Có điều, Trạch Dương lại là gay. Đối với ông ta gay cũng không vẫn đề gì, nhưng nếu Trạch Dương mà chết có nghĩa Trạch gia sẽ sụp. Ông biết tính cách Trạch Dương, hắn sẽ không giao bất cứ thứ gì cho Trạch Vỹ Kỳ hay con của nó. Lúc này, ông nhớ đến Lập Thành, đứa cháu ngoại chỉ thua Trạch Dương một bậc. Có mối quan hệ khá tốt với Trạch Dương. Quan trọng là Lập Thành không phải gay. Chắc chắn sẽ có con.

Trạch Tuấn tính toán rất chi tiết di chúc của mình. Tài sản toàn bộ đều để lại cho Trạch Dương quản lý và sử dụng. Nhưng ông sợ Trạch Dương giao lại cho người không huyết thống nên ông tự quyết định đời kế tiếp nữa. Khi nào Trạch Dương chết sẽ giao lại cho con của Lập Thành. Trong thời gian con của Lập Thành chưa lớn mà Trạch Dương đã mất, toàn bộ sẽ giao cho Lập Thành quản lý cùng với ban quản trị công ty. Ông không lo sợ Lập Thành sẽ giết Trạch Dương. Bởi vì nếu Trạch Dương bị Lập Thành giết chứng tỏ Trạch Dương không đủ khả năng ngồi vào vị trí đó. Nói chính xác hơn, ông không quan tâm đến mạng sống của bất kì ai, ông chỉ quan tâm đến công ty có được người cùng huyết thống quản lý tốt hay không mà thôi.

- Nếu bây giờ tôi chết. Lập Thành và ban quản trị mới là chủ của công ty. Ông không có chân trong chuyện này. Nói ông làm tay sai cho bọn họ cũng không sai đâu.

- Tao không tin.

- Ông có thể hỏi cha tôi. Ông ấy là người rõ nhất. Mà đáng lẽ ra ông phải hỏi bà ta, bà ta cũng có biết chuyện này. Đáng tiếc đều do ông giả chết, đến cái di chúc cũng không được rõ mà đã hành động.

Trạch Khải tức giận đá Trạch Dương ra xa. Hắn đi đi lại lại trong phòng với một sự bực tức cùng cực. Trạch Dương vẫn tiếp tục

- Đừng nghĩ đến việc giết Lập Thành. Tôi cho ông biết một điều.

Trạch Khải đúng là có suy nghĩ giết Lập Thành thật. Nếu giết Lập Thành vậy chỉ cần giết luôn Trạch Dương vậy toàn bộ tài sản sẽ thuộc về những người huyết thống khác. Ông ta tự tin có thể khống chế những người còn lại. Trạch Dương nói đúng suy nghĩ làm ông ta thấy bất an.

Trạch Dương cười lớn

- Ông nghĩ ông nội sẽ yên tâm việc tôi buông tha cho Lập Thành sao?

Trạch Khải ngồi lại xuống ghế, quan sát gương mặt vô cảm của Trạch Dương. Hắn tự nhận mình tàn nhẫn nhưng cũng cảm thấy ông ta còn tàn nhẫn hơn mình. Trạch Dương nói đúng, chắc chắn cha hắn đã tính toán ngăn chặn việc Lập Thành bị giết.

- Ông nội đưa một phụ lục, nếu Lập Thành chết thì quyền thừa kế của tôi sẽ bị hủy.

- Đó là lý do mày bảo vệ Lập Thành khi tao có ý định giết hắn?

- May mắn đúng không? Nếu không mọi người đều sẽ trắng tay.

Tai nạn lần trước Trạch Khải thật sự muốn giết tên tay sai đắc lực của Trạch Dương, cuối cùng nhờ Trạch Dương cứu mà Lập Thành còn sống

Trạch Khải tới gần Trạch Dương, kề dao vào cổ hắn

- Nói rõ ràng hơn thì mày chỉ là kẻ giữ tiền. Mày chết chắc chắn sẽ khó khăn nếu giành quyền quản lý nhưng với tiềm lực hiện tại của tao bây giờ cũng đủ đối phó với Lập Thành.

- Tôi chưa nói với ông. Nếu Lập Thành mất, không những quyền thừa kế của tôi bị hủy mà toàn bộ lợi nhuận sẽ chuyển sang quỹ từ thiện, kể cả hắn có chết bệnh.

Trạch Khải bóp lấy cổ Trạch Dương, không biết tức giận ai. Trong bản di chúc không một khe hở cho hắn xen vào. Trạch Khải muốn ra tay với Trạch Dương nhưng vẫn lưỡng lự. Hắn đang suy nghĩ việc Trạch Dương chết hay sống sẽ có lợi hơn.

Chỉ lợi dụng một chút khe hở đó, Trạch Dương đang nhắm mắt liền mở mắt ra, nhanh tay cướp lấy con dao trong tay Trạch Khải rồi đâm vào vai hắn. Trạch Dương nhanh chóng khống chế hắn, ôm lấy cổ hắn kề dao vào động mạch. Tất cả những người trong phòng không ngờ Trạch Dương còn sức lực để tấn công Trạch Khải. Trạch Khải bị đâm ở vai, máu chảy ướt cả áo. Hắn liếc nhìn con dao đang kề vào cổ mình. Trạch Khải đe dọa

- Mày không thể giết tao.

- Sao tôi không thể giết ông? Ông là một người được cho là đã chết. Mấy tên đàn em của ông dám đi ra ngoài ánh sáng tố cáo tôi không?

- Mày…

- Để tôi nói cho ông một điều nữa. Chắc ông không biết bằng chứng giết người của ông đã được ông nội gửi cho Lập Thành để phòng ngừa. Chỉ cần ông xuất hiện, ông chết chắc. Ngay cả việc ông đội mồ sống lại ông nội cũng đã tính toán thay cho Lập Thành.

- Ông ấy không thể đối xử với tao như vậy.

Bất chợt, một vụ nổ vang lên. Toàn bộ người trong phòng đều bị lực của vụ nổ thổi văng đi.