Trạch Dương mở mắt khi tiếng chuông điện thoại ở một góc vang lên. Hắn nhìn người đang ngủ trong ngực mình, nhanh chóng lấy điện thoại lên nghe máy. Đầu dây bên kia Lập Thành đang thông báo những chuyện xảy ra tối hôm qua. Người đưa MB đến không ngờ lại là Hạo Kiện. Tên đó thật sự tìm đường chết.
Trạch Dương ôm người đang ngủ say vào trong ngực. Sắp xếp những chuyện tối qua, hắn cảm thấy mỹ mãn. Sau chuyện xảy ra, hắn đã biết trong lòng Thẩm Di Hòa có hắn. Đối với hắn như vậy là đủ.
Cảm xúc trơn mịn từ làn da của Thẩm Di Hòa truyền đến làm Trạch Dương không nhịn được mà cuối xuống hôn khắp người cậu. Hắn không muốn Thẩm Di Hòa thức dậy nên hôn khắp người cậu một cách thật nhẹ nhàng.
Thẩm Di Hòa mơ màng bị hôn tỉnh. Cậu nhìn thấy gương mặt phóng đại của Trạch Dương đang hôn khắp mặt mình. Thẩm Di Hòa khó chịu đẩy hắn ra. Cậu nhìn lại cơ thể mình, đầy dấu hôn khắp cơ thể. Mới đầu là do cậu chủ động nhưng càng về sau thì Trạch Dương càng không thể kiểm soát bản thân hắn. Thẩm Di Hòa nhớ lại liền không còn mặt mũi gặp người, sao cậu có thể van xin hắn một cách yếu đuối như vậy. Một chút chủ động ban đầu cũng chỉ để làm màu. Tên khốn Trạch Dương đúng là phường lưu manh.
Trạch Dương bị đẩy ra vẫn dán lại gần, lưu manh không cần phải nói.
- Anh có thôi đi không?
Trạch Dương như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, hờn dỗi
- Em lợi dụng lúc người khác khó khăn. Bây giờ lại còn lớn tiếng với anh. Em phụ bạc cũng vừa thôi chứ.
Thẩm Di Hòa tức đến phì cười
- Anh đúng là mặt dày.
Trạch Dương ôm mặt, giả vờ khóc lóc
- Em cho anh uống thuốc, lợi dụng anh xong rồi còn đòi bỏ.
Thẩm Di Hòa chẳng buồn nói với người không có lí lẽ. Cậu muốn đi tắm, dù tối qua Trạch Dương đã tẩy sạch cho cậu. Thẩm Di Hòa quấn quanh người mình bằng tấm chăn mỏng. Trạch Dương vẫn không buông tha, cố ý kéo tấm chăn ra khỏi người Thẩm Di Hòa.
- Em đừng hòng rũ bỏ trách nhiệm.
Thẩm Di Hòa vừa tức vừa ôm lấy cái chăn để cơ thể mình không bị lộ. Trạch Dương càng chơi càng vui. Thẩm Di Hòa đầu bốc hỏa
- Buông ra.
- Em phá hủy trong sạch của anh rồi còn muốn bỏ anh? Đừng hòng.
- Não anh bị chó tha rồi phải không?
- Em nói tục. Mới xa anh vài ngày mà đã học xấu rồi.
Thẩm Di Hòa không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với Trạch Dương, cậu ra lệnh
- Buông ra.
- Em phải chịu trách nhiệm với anh.
- Không buông đúng không?
- Không buông.
Thẩm Di Hòa giơ chân lên đá mạnh vào người Trạch Dương. Trạch Dương nằm yên cho Thẩm Di Hòa đá mình, sau đó Thẩm Di Hòa chưa rút chân ra liền ôm lấy chân cậu, kéo mạnh cái chăn ra khỏi người Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa mất đà, ngã xuống giường. Trạch Dương nằm lên người cậu, vui vẻ
- Xem em còn dám không chịu trách nhiệm với anh không.
Trạch Dương giữ lấy tay Thẩm Di Hòa, bá đạo hôn lên môi anh. Thẩm Di Hòa bỏ cuộc, không chống đối với Trạch Dương nữa, thuận theo nụ hôn của hắn.
Trạch Dương cảm thấy hôn Thẩm Di Hòa bao nhiêu cũng không đủ, hắn tiếc nuối buông tha đôi môi đã đỏ của Thẩm Di Hòa
- Em phải chịu trách nhiệm với anh.
Thẩm Di Hòa tức giận, muốn đánh hắn nhưng cơ thể vẫn còn đau nhức nên đành giả vờ chết. Mắt không thấy, tâm không phiền.
————
Tối hôm qua hắn là người cảnh giới cho Lý Tịnh giải quyết mọi chuyện với Lý Nam. Bất chợt, Hạo Kiện nhìn thấy Lý Phong leo từ cửa sổ tầng hai vào nơi Lý Tịnh thực hiện kế hoạch. Hắn không muốn kinh động người bên trong nên vội chạy vào. Nhưng Lý Phong vẫn vào trước một bước, ngỡ ngàng khi nhìn thấy Lý Nam bất động, trước mặt là Lý Tịnh. Lý Phong muốn rời đi liền bị Lý Tịnh phát hiện. Hai bên giằng co thì Hạo Kiện từ bên ngoài bước vào. Trước khi Lý Phong ngất, hắn thấy người ra tay là Hạo Kiện.
Hạo Kiện nhìn người đang nằm bất tỉnh trên giường, bất giác nắm tay Lý Phong mà hôn lên để rồi vội vàng thả ra. Hắn hoảng loạn mà đi đi lại lại trong phòng.
Ngay lúc đó điện thoại gọi đến, thông báo Thẩm Di Hòa đưa được Trạch Dương vào phòng khách sạn. Hạo Kiện biết kế hoạch của hắn đã đến lúc thực hiện. Hạo Kiện tâm tính có chút loạn nên quyết định giải quyết xong chuyện Trạch Dương rồi quay lại. Hắn không biết rằng lúc hắn rời đi Lý Phong lúc đó đã tỉnh dậy.
Khi hắn đến chỗ Lý Tịnh thì Thẩm Di Hòa đã không còn ở đó. Rồi có người gọi điện nói Lý Phong có chuyện nên hắn phải rời đi để giải quyết. Đến bệnh viện lại tìm không thấy người. Càng không ngờ Thẩm Di Hòa không tiễn Lý Tịnh. Hắn đã gọi điện thoại rất nhiều nhưng không người bắt máy. Thẩm Di Hòa thừa biết hắn có chứng lo lắng thái quá nếu không xác định được an toàn của người thân, vậy mà vẫn không bắt máy của hắn. Ngay cả định vị hắn cài trên người của Thẩm Di Hòa cũng không thấy đâu. Hạo Kiện gần như phát điên mà tìm kiếm. Hắn muốn quay lại khách sạn tìm, không ngờ đến đó lại không được vào. Cuối cùng hắn không tìm kiếm được gì. Cho đến sáng nay khi gặp tên MB mà hắn thuê thì hắn biết mọi chuyện đã chệch hướng rồi.
Ở một nơi nào đó, Lý Nam được thông báo đã mất. Lý Phong hắn thừa biết ông ta sẽ có ngày này. Chỉ không ngờ bị giết bởi tay con gái mình.
Chống đỡ cho sản nghiệp của Lý gia chỉ có một mình Lý Nam, ông ta trước giờ không tin tưởng ai cũng như cần ai nhúng tay vào. Lý Nam mất coi như Lý gia không còn gì. Lý Phong trước giờ chỉ là một tên công tử vô dụng. Lý Phong cứ nghĩ Khi nào hắn thừa kế sản nghiệp thì hắn muốn cùng Hạo Kiện tạo dựng lại nó. Lý Phong cười như điên, hắn cứ tưởng rằng hắn đã tìm thấy một người đáng cho hắn đặt tình cảm vào. Vậy ra bộ dáng người hắn tin tưởng lại khó coi đến vậy.