Thẩm Di Hòa gọi cho Hạo Kiện xong thì cúp máy, có chút tiếc nuối nhưng phải nói với Lý Tịnh
- Em phải giải quyết một chuyện. Khi giải quyết xong em sẽ tới sân bay tiễn chị đi.
Thẩm Di Hòa muốn ở lại với Lý Tịnh nhưng hôm nay xảy ra chuyện với Trạch Dương nên cậu phải đi ngay. Nếu không đi không biết Trạch Dương sẽ làm loạn đến như thế nào. Lý Tịnh ôm lấy Thẩm Di Hòa, thì thầm
- Tạm biệt.
- Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi. Em sẽ đến thăm chị.
- Phải. Rồi chúng ta sẽ gặp lại.
Thẩm Di Hòa rời khỏi, hướng tới căn phòng của Trạch Dương.
Hạo Kiện khá hiểu tính cách của Thẩm Di Hòa. Đó là một người ôn hòa nhưng lại rất cao ngạo, Thẩm Di Hòa sẽ không bao giờ chấp nhận sự phản bội từ người yêu. Hạo Kiện đã ra sẵn kế hoạch, chỉ cần một tiếng nữa tìm cách đưa Thẩm Di Hòa đến chỗ Trạch Dương là mọi chuyện sẽ như hắn mong muốn.
Có điều Hạo Kiện không ngờ rằng Thẩm Di Hòa không ở chung với Lý Tịnh trong tối nay mà lại quay lại phòng của Trạch Dương trước khi hắn đến. Đơn giản Hạo Kiện không biết, thuốc mà Trạch Dương uống phải không phải là thuốc mê. Thẩm Di Hòa buộc lòng phải quay trở lại phòng Trạch Dương.
Thẩm Di Hòa mở cửa phòng, ngạc nhiên vì cửa không khóa. Trước khi ra khỏi phòng này, cậu đã khóa thật cẩn thận. Thẩm Di Hòa càng lo lắng hơn khi đèn phòng đều tắt, bên trong vang lên tiếng động, có tiếng rên khẽ của Trạch Dương và tiếng một người nào đó. Trạch Dương bật đèn lên. Trước mắt cậu là một tên nào đó thỏa thân đang ngồi trên người Trạch Dương. Trên người Trạch Dương chỉ còn độc nhất một chiếc quần lót. Trạch Dương đang cầm lấy hai tay tên đó, còn tên kia thì đang hôn khắp người hắn.
Thẩm Di Hòa tức giận, hắn chỉ đi có chưa đến nửa tiếng mà tên khốn này dám gọi người khác đến. Thẩm Di Hòa lao nhanh đến, đá mạnh tên MB bay xuống giường. Thẩm Di Hòa dồn hết sức đá nên tên kia đau đến mức không gắn gượng lên được.
Thẩm Di Hòa lạnh lẽo nhìn tên kia ôm người vì đau, tức giận vẫn chưa giảm. Cậu đến gần tên kia, lạnh lùng hỏi
- Ai gọi mày đến đây? Anh ta hả?
Thẩm Di Hòa chỉ tay về phía Trạch Dương. Tên kia không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng đến đây phục vụ người khác, vẫn chưa làm ăn được gì thì hết tên trên giường chống đối giờ lại bị người tên nào đó đánh. Có ngu hơn nữa thì cậu cũng biết cậu bị người ta ném vào một kế hoạch bắt gian, ngay lập tức hắn khai hết toàn bộ. Hôm nay tuy nhận được số tiền lớn nhưng phải còn mạng mới xài được.
- Em chỉ là MB thôi. Có người đưa em tới đây phục vụ anh ấy. Em không biết chuyện gì hết.
Khi nghe không phải Trạch Dương gọi người đến thì Thẩm Di Hòa bình tĩnh hơn một chút. Hắn nhìn tên MB đang sợ hãi ngồi dưới đất, cảm thấy mình ra tay với tên này cũng không thể giải quyết được chuyện gì liền ra lệnh
- Mặc đồ vào.
Thẩm Di Hòa ra soát trong đầu một lượt, vẫn không xác định được kẻ nào đứng sau vụ này. Chỉ có Trạch Dương là có khả năng, nhưng chắc chắn hắn không điên đến mức này. Cậu liếc nhìn Trạch Dương, hắn đang mơ màng cởi chiếc quần lót còn sót lại ra khỏi người.
MB mặc xong quần áo, rụt rè lên tiếng
- Tôi phải làm gì?
Thẩm Di Hòa liếc mắt, lạnh lùng lên tiếng
- Cút.
MB nghe được tiếng này liền mừng rỡ chạy đi. Thẩm Di Hòa leo lên giường, đấm hai đấm vào mặt Trạch Dương
- Tôi đánh cho anh tỉnh. Nếu đây không phải là một tên MB có phải anh đã chết rồi không?
Trạch Dương bị đánh tỉnh, thấy người đang ngồi ở phía trên mình là Thẩm Di Hòa liền muốn xác định
- Di Hòa?
Thẩm Di Hòa bực tức
- Nếu tôi không đến có phải anh lên giường với tên đó không?
Trạch Dương như xác định được mục tiêu, không biết sức mạnh của hắn ở đâu ra, mạnh mẽ lật Thẩm Di Hòa đè dưới thân. Hắn không nói một lời, lưu loát cởi hết quần áo trên người Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa không kịp phòng bị, đến khi nhận ra hành động lưu manh của Trạch Dương thì trên người không còn mảnh che thân.
Thẩm Di Hòa phản kháng thì Trạch Dương giữ chặt lấy hai tay cậu chỉ bằng một tay, tay còn lại của hắn thì đặt ở trên cổ cậu. Trạch Dương tức giận nói từng chữ
- Tôi cần em gọi MB cho tôi sao? Tình cảm của tôi đáng khinh thường đến vậy hả?
- Không có.
Thẩm Di Hòa cảm nhận được tức giận của Trạch Dương, bàn tay Trạch Dương bóp lấy cổ cậu không phải chỉ cho vui. Hắn thật sự muốn giết cậu. Thẩm Di Hòa không biết tại sao Trạch Dương lại có thể nghĩ cái việc gọi MB là cậu làm. Cậu cảm thấy Trạch Dương không còn đủ tỉnh táo suy nghĩ bình thường nữa rồi.
Trong người Trạch Dương như có một con thú, hắn muốn bất chấp cưỡng x Thẩm Di Hòa, muốn cậu nhớ rõ tối nay cậu đã làm những gì. Nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại quay về mạch suy nghĩ của hắn, nhìn thấy tay mình đang siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Thẩm Di Hòa hắn liền sợ hãi. Trạch Dương buông tay ra, ôm lấy Thẩm Di Hòa với giọng nói bất lực
- Em nói xem. Tôi hèn hạ đến mức nào?
Thẩm Di Hòa chợt nhói lòng. Cậu chủ động vươn tay ra, ôm lấy gương mặt Trạch Dương lên để nhìn mình rồi chủ động hôn lên môi Trạch Dương. Vừa hôn môi Trạch Dương, cậu vừa lật người ngồi lên người hắn. Thẩm Di Hòa dứt ra khỏi nụ hôn. Trạch Dương muốn ngồi dậy nhưng bị Thẩm Di Hòa đè lại xuống giường. Cậu nhìn người đàn ông đang sờ soạn khắp người mình, ra lệnh
- Tự tôi.