Người Yêu Cũ Là Tổng Tài

Chương 28




Thẩm Di Hòa đến trước số phòng mà Trạch Dương nói. Cậu gõ cửa một lúc thì cửa mở ra. Bên trong phòng có khá nhiều vệ sĩ, chào đón cậu là Lý tịnh đang đứng giữa phòng. Thẩm Di Hòa bước vào liền bị  Lý Tịnh ôm lấy. Cô ấy nghẹn ngào nói

- Đã nói em đừng nhúng tay vào chuyện này rồi mà. Sao lại còn đến gặp chị? Lỡ như Lý gia biết thì phải làm sao?

- Làm sao em có thể bỏ mặt chị trong lúc này được.

Thẩm Di Hòa buông tay ra, kiểm tra một lượt người Lý Tịnh có bị tổn thương gì không. Lý Tịnh phối hợp mà quay một vòng. Khi mọi chuyện đều ổn, Thẩm Di Hòa thở phào nhẹ nhỏm

- Một năm này chị như thế nào?

Lý Tịnh là con gái ngoài giá thú của Lý Nam. Mẹ cô là một trong nhân tình của ông ta, bị chết do bị ông ta làm bia đỡ đạn. Không những vậy ông ta cũng không ngừng ngại vứt bỏ đứa con gái này. Cô buộc pông ta phải trả giá cho những gì ông ta đã làm. Trước đây Lý Tịnh hợp tác với Thẩm Di Hòa và Hạo Kiện, nhưng khi kế hoạch đang tiến triển tốt đẹp thì cô bị Lý gia phát hiện và bị truy đuổi. Toàn bộ công sức đều bị hủy, không những vậy mạng sống đáng lẽ ra cũng không còn. Nhưng có lẽ ông trời chưa muốn cô chết, vậy nên cô thoát được và ẩn trốn khắp nơi.

- Tại sao chị lại rơi vào tay Vũ Đình?

- Tên khốn đó thấy chị ẩn núp trong một khu ăn chơi. Cứ nghĩ chị đã ngụy trang tốt rồi, không ngờ hắn vẫn có thể nhận ra.

- Tại sao chị không tìm đến em? Chị không tin tưởng em sao?

- Em và Hạo Kiện chưa bị lộ, nếu chị tìm đến em chẳng phải chết cả ba hay sao? Chị không dám mạo hiểm.

Lý Tịnh nhìn mấy người đang canh gác mình, thầm thì.

- Chị phát hiện ra Lý gia sớm muộn gì cũng tiêu tùng. Ông ta đã chết rồi. Kẻ thù của chúng ta đã chết rồi.

Lý Nam, chủ tịch của tập đoàn Lý gia, cha của Lý Tịnh đã chết rồi sao? Lý Tịnh nhìn vẻ mặt hoang mang của Thẩm Di Hòa liền vui vẻ.

- Chết vì bệnh tim tái phát.

- Có phải ai đó nhúng tay vào?

Lý Tịnh cười một cách bí hiểm, trả lời

- Ông ta có nhiều kẻ thù như vậy. Ai biết được ông ta chết trong tay ai.

Lý Tịnh trả lời như vậy lại khiến cho Thẩm Di Hòa có được câu trả lời. Nhưng Lý Tịnh có thể dễ dàng thoát khỏi chuyện Lý gia không biết có bàn tay của người kia không?

Lý Tịnh đặt tay lên má Thẩm Di Hòa, tiếc nuối

- Tối nay chị sẽ rời khỏi đây. Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.

- Chị sao phải đi?

- Lý gia bây giờ sắp sụp đổ nhưng ai biết có tên điên nào nhảy ra cắn bậy hay không? Quan trọng, chị không muốn sống nơi này nữa.

Thẩm Di Hòa có chút vui buồn không rõ.

- Em đã không giúp được gì. Vẫn là chị chịu khổ.

Lý TỊnh bật cười

- Vì có em, chị mới có thể thoát khỏi những điều tệ hại này. Gửi lời cám ơn của chị đến hắn.

Thẩm Di Hòa biết Lý Tịnh nhắc tới người nào. Cậu lại phải ghi thêm một món nợ nữa rồi.

- Để em gọi Hạo Kiện đến. Chắc hẳn nó đang rất lo lắng khi không tìm thấy chị. Nó cũng sẽ bảo vệ chị cho đến khi chị lên máy bay.

Thẩm Di Hòa lấy điện thoại ra gọi.

Hạo Kiện nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn nút nghe, nói một câu ngắn gọn.

- Em tới ngay.

Hạo Kiện đứng ở giữa căn phòng, lạnh nhạt nhìn Trạch Dương đang khó khăn tránh thoát cái hôn của một tên MB. Hạo Kiện rời khỏi phòng, còn tốt bụng tắt đèn trước khi rời khỏi.

Một tên khốn của Trạch gia mà muốn nhúng chàm anh hắn? Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Hạo Kiện biết anh mình rất sạch sẽ. Nếu biết được tên đó lên giường với một MB thì sẽ không bao giờ chạm vào tên đó nữa. Lý gia đã không còn. Bây giờ chỉ còn có Trạch gia nữa mà thôi.

Trạch Dương chỉ còn một tia tỉnh táo nho nhỏ. Hắn nhận ra người đang muốn hôn hắn không phải Thẩm Di Hòa. Người đến cùng với tên này hắn lại không nhận ra là ai. Kẻ biết hắn uống thuốc và cần giải tỏa chỉ có Thẩm Di Hòa. Không ngờ hắn nhận được lòng biết ơn của Thẩm Di Hòa bằng một tên MB. Hắn tức giận muốn giết người. Tên khốn nào đó thoát y xong nằm dài trên người hắn uốn éo khiến hắn buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến hành động này do Thẩm Di Hòa làm ra càng làm tâm hắn trở nên lạnh lẽo. Tâm lạnh nhưng người hắn vẫn nóng bức khó chịu. Hắn dùng tia ý trí cuối cùng ra lệnh

- Đi xuống khỏi người tôi.

Trạch Dương lấy từ trong túi quần ra cái điện thoại, cố gắng tìm số của Lập Thành. Sau khi khó khăn lắm mới gọi được thì đầu bên kia không có ai bắt máy. Chắc hẳn đang giải quyết chuyện của Vũ gia. Trạch Dương ném mạnh điện thoại trong tay đi. Trạch Dương hắn sai rồi, không nên đổi thuốc ngủ thành loại thuốc không còn tỉnh táo này. Đáng lẽ không nên thử Thẩm Di Hòa, cậu ấy vốn không có trái tim.

Tên MB cảm thấy có chút không đúng, lưỡng lự giữa việc tiếp tục và dừng lại. Nhưng nghĩ đến số tiền cậu được nhận liền bỏ qua thái độ của Trạch Dương. Người đã như thế này còn chống cự cái gì nữa chứ? Không phải bây giờ nên vồ lấy hắn sao? Lúc nãy nhìn thấy cơ thể của người này hắn liền thích, nhanh chóng cởi quần của Trạch Dương ra. Trạch Dương chẳng thèm quan tâm đến việc phải đối phó với người này. MB cởi sạch đồ trên người mình ra rồi vươn tay cởi chiếc quần lót trên người Trạch Dương.