Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 62: Chân Tướng






Sở Hạo Dương trở về biệt thự đã là tối muộn.  Anh đinh ninh rằng Tịnh Nhu đã trở về nhưng có điều điện trong phòng ngủ hoàn toàn tối om khiến anh khẽ nhíu mày.

Sở Hạo Dương bèn đi đến công tắc điện bật lên lại giật mình phát hiện cô đang ngồi bó gối ở một góc dưới đất.
Sở Hạo Dương hốt hoảng đánh rơi luôn túi đồ đựng đồ ăn xuống đất rồi chạy đến bên cô.

Tịnh Nhu vì bị ánh sáng chiếu vào nên chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nơi khoé mắt của cô vẫn còn đọng lại một chút nước mắt.

Sở Hạo Dương vội vàng ôm chặt cô vào lòng an ủi.
“Không sao.

Không sao đâu”
Tịnh Nhu cũng vòng tay ra sau lưng anh ôm chặt lấy thắt lưng anh, giống như một điểm tựa vững chắc, cô đã thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sở Hạo Dương vuốt ve mái tóc dài của cô âu yếm hỏi.
“Được rồi?! Có đói không? Anh mang đồ ăn mà em thích ăn nhất về nè, có muốn ăn một chút không?”
“Vâng”
Ngồi vào bàn ăn, cầm chén cơm trong tay nhưng Tịnh Nhu lại chẳng động đũa, cô chỉ ngước khuôn mặt u sầu của mình lên nhìn anh.
“Hạo Dương, suy đoán của chúng ta…đúng rồi”
Sở Hạo Dương nghe lời nói nửa vời của cô thắc mắc hỏi lại.
“Hôm nay em đã đến nhà họ Diệp giằng co với Tống Ngạo à?”
Tịnh Nhu vội vàng lắc đầu.

“Không phải, hôm nay em sang thăm bà Diệp.

Muốn lấy tóc bà ấy để về làm xét nghiệm, không ngờ lại gặp ông bà nội của Diệp Tư Thành, họ vừa nhìn thấy em thì sắc mặt tệ lắm”
“Lúc em rời khỏi vô tình nghe được cuộc điện thoại của họ với mẹ em ở góc hành lang thoát hiểm, họ bảo bọn em đừng tưởng rằng có máu mủ với nhà họ Diệp thì liền vọng tưởng có thể về nhà họ Diệp…”
“Thế nên bà Diệp chính là mẹ ruột của em?”
“Vâng!”
Dứt câu, Tịnh Nhu lại cúi xuống chầm chậm gắp thức ăn vào bát nhưng lại không hề đưa lên miệng, cô cứ bần thần như vậy khiến Sở Hạo Dương thực sự lo lắng.

Anh đành lên tiếng hỏi.
“Tịnh Nhu, em có muốn nhận lại bà Diệp không?”
Lúc này, đầu óc của Tịnh Nhu lại một lần nữa hoạt động hết công suất.

Nhận lại ư? Tất nhiên là cô rất muốn nhận lại mẹ ruột của mình rồi chỉ có điều bà ấy mới phẫu thuật cấy ghép tủy không lâu, cơ thể của mẹ…còn rất yếu, sợ rằng sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này.

Còn cả Diệp Tư Thành nữa, chuyện này thật sự cậu ấy không hề có lỗi, nếu như vì cô mà cậu ấy bị tổn thương thì…
Tịnh Nhu suy nghĩ một lúc, liền đáp.
“Thôi bỏ đi, đợi…bà Diệp hồi phục tương đối rồi tính tiếp”
Sở Hạo Dương biết Tịnh Nhu rất quan tâm đến cảm nhận của người khác, cô nói như vậy là đang cố tìm một cơ hội khác cho bản thân của mình.

Anh nén tiếng thở dài rồi mới lên tiếng.
“Tịnh Nhu, trở lại với gia đình vốn thuộc về em, đây là chuyện hợp tình hợp lí, cho dù kết quả có thế nào thì cũng không phải lỗi của em”
“Muốn trách thì phải trách người năm đó đã nhẫn tâm tráo đổi em với Diệp Tư Thành, em không có lý do gì để gánh chịu sự khiển trách của lương tâm vì những lỗi lầm và sự ích kỉ của người khác cả”
Tịnh Nhu ngẩng đầu lên nhìn anh, khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng.
“Hạo Dương, cảm ơn anh đã ở bên em.

Cũng cảm ơn anh đã đối xử tốt với em.

Vì có anh nên em chẳng còn sợ hãi dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa”
Sở Hạo Dương buông đũa xuống đi đến bên cô, lần nữa ôm chặt cô vào lòng để an ủi.

Anh biết cô đã chịu rất nhiều thiệt thòi từ trước đến bây giờ cho nên chuyện của hiện tại và tương lai anh muốn làm điều đó để bù đắp chúng thêm trọn vẹn hơn…

Tại nhà họ Diệp
Diệp Tư Thành thất thểu trở về nhà với tâm trạng hết sức phức tạp.

Đinh Minh Huệ vừa thấy Diệp Tư Thành liền tức tốc đi từ trong bếp ra tiếp đón rồi cố lấy lòng.
“Tư Thành về rồi hả cháu? Về rồi có muốn ăn gì không để bà nấu cho?”
Diệp Tư Thành im lặng quan sát từng nét mặt trên gương mặt già nua kia mà đột nhiên cảm thấy chạnh lòng, anh ta xoay người lạnh nhạt từ chối rồi đi thẳng lên phòng mình.
“Không cần đâu, cháu không đói”
“Tư Thành, không ăn thì sao mà chịu được chứ? Bà đã làm…”
Lời của Đinh Minh Huệ còn chưa nói hết, Diệp Tư Thành đi được nửa cầu thang đã quay ngoắt lại cáu gắt.
“Cháu đã nói là không ăn mà…bà đừng phiền cháu nữa có được không?”
Thái độ của Diệp Tư Thành đột nhiên thay đổi khiến Đinh Minh Huệ đột nhiên thấy bối rối, bà ta không nói gì nữa chỉ lủi thủi vào lại trong bếp.
Còn Diệp Tư Thành sau khi lên đến phòng của mình, anh ta mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, không ngừng suy nghĩ.


Những thứ mà anh ta đang được hưởng đây tất cả đều không thuộc về anh ta mà nó thuộc về Đường Tịnh Nhu, chỉ vì nhà họ Tống trọng nam khinh nữ nên anh ta mới được tráo đổi đến đây.

Nhưng thực tế là anh ta không hề có huyết thống với nhà họ Diệp…chuyện này đúng thật là nực cười!

Ngày hôm sau
Tịnh Nhu cùng Sở Hạo Dương đến chung cư của Đường Lệ, đứng trước cửa nhà mà bàn tay cô cứ run rẩy lên từng đợt không ngừng.

Sở Hạo Dương nắm lấy bàn tay ấy nhẹ giọng.
“Để anh gõ cửa cho”
“Không, để em”
Tịnh Nhu rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm nóng của Sở Hạo Dương, cô hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi mới gõ cửa.

Đường Lệ ra mở cửa mới biết đó là con gái kinh ngạc hỏi.
“Tịnh Nhu, sao con…không mang theo chìa khoá hả?”
Tịnh Nhu nhìn Đường Lệ bằng ánh mắt chua xót, nghẹn ngào cất tiếng.
“Mẹ…”
Nhưng Đường Lệ lại khác, bà đột nhiên cảm thấy thân thể mình đứng không vững, sống lưng lạnh toát…nhưng chỉ vài phút thôi, bà lại phấn chấn vui vẻ kéo Tịnh Nhu vào nhà.
“Mau vào đi, con đưa sếp Sở đến sao không nói với mẹ, để mẹ chuẩn bị trước đồ ăn.

Giờ ở nhà chẳng còn gì cả, tiếp đãi không tốt đâu”
Khác với những lần trước, Tịnh Nhu để Đường Lệ kéo hẳn vào trong nhà.

Lần này cô quyết định vừa bước chân qua cánh cửa nhà liền dừng lại.
“Mẹ à”
Đường Lệ nhìn thái độ khác lạ của con gái lại càng thêm lo lắng và bất an.

Tịnh Nhu hít sâu rồi mới dám nói.
“Con đã lấy tóc của bà Diệp đi xét nghiệm, mẹ có gì muốn nói với con không?”
Đường Lệ nghe đến đây chợt rùng mình, bà trừng lớn mắt nhìn Tịnh Nhu, chỉ cần nhìn gương mặt cùng thái độ nghiêm túc của Tịnh Nhu thôi lòng bà lại càng quặn thắt, đau đớn đến nghẹt thở.

Lát sau, bà thở dài rồi nói.
“Con đã biết rồi thì mẹ cũng không giấu con nữa.

Hai đứa ngồi xuống trước đi, mẹ đi rót trà.

Chuyện này dài lắm phải kể từ từ”
Tịnh Nhu thấy Đường Lệ xoay người vào trong mà tâm can cô cứ nhói lên, cô không tài nào bước nổi nữa.

Cũng may Sở Hạo Dương đã đi đến đỡ cô ngồi xuống.

Đường Lệ đưa ra trước mặt hai người hai tách trà từ tốn hỏi.
“Sếp Sở qua đây với Tịnh Nhu, chắc hẳn rằng đã điều tra về chuyện của tôi và nhà họ Tống rồi đúng không?”
Sở Hạo Dương vẫn giữ vững tinh thần, tay nắm chặt lấy bàn tay cô không buông nói.
“Thời gian cũng quá lâu rồi, nên nhiều chuyện đã bị nhà họ Tống xoá sạch dấu vết, cháu chỉ điều tra được một ít manh mối thôi, còn lại là suy đoán.


Chuyện cụ thể năm đó, Tịnh Nhu muốn đích thân nghe cô kể lại”
Đường Lệ lúc này chỉ biết cúi đầu kể lại sự việc năm xưa mà không dám đối diện trực tiếp với Tịnh Nhu.
“Thì giống như hai đứa suy đoán đấy, Tịnh Nhu là con gái ruột của Diệp Tuệ, con ruột của tôi là Tư Thành”
“Tôi với Tống Ngạo cùng nhau trưởng thành, ông ấy học rất giỏi, trong thôn có rất nhiều cô gái thích ông ấy.

Nhưng ông ấy nói ông ấy thích tôi, muốn lấy tôi làm vợ”
“Hồi đó tôi không hiểu chuyện cũng không được học hành đến nơi đến chốn, không biết kết hôn là phải đăng kí kết hôn, tôi cứ tưởng chỉ cần tổ chức một bữa tiệc với ông ấy ở quê thì đã là kết hôn rồi.

Nhưng sau đó ông ấy đỗ đại học, rồi vào tập đoàn Diệp thị làm việc.

Tôi thì chờ ông ấy ở quê, chăm sóc bố mẹ ông ấy chờ ông ấy dành dụm đủ tiền rồi đón chúng tôi lên thành phố lớn sống”
“Kết quả…mãi đến lúc sắp sinh Tư Thành, tôi mới biết Tống Ngạo đã đăng kí kết hôn với thiên kim nhà họ Diệp chính là Diệp Tuệ.

Hôn nhân của họ mới là cuộc hôn nhân được pháp luật bảo hộ.

Lúc đó tôi cảm thấy như cả thế giới đều như suy sụp.

Lúc ấy, tôi muốn mang con rời khỏi nơi đó, không muốn gặp lại Tống Ngạo thêm lần nào nữa, nhưng vì đã chịu quá nhiều kích thích nên tôi đã sinh non.

Mãi đến khi sinh xong tôi mới biết họ đã làm gì…”
“Họ chăm sóc tôi, dẫn tôi đi khám thai, sắp xếp cho tôi ở chung bệnh viện với Diệp Tuệ, tất cả đều là vì tôi mang thai con trai, còn Diệp Tuệ thì mang thai con gái… mà người nhà họ Tống lại toàn người phòng kiến cổ hủ, cho dù là ở rể cũng muốn có con trai thừa kế tài sản”
Đường Lệ nói đến đây, cổ họng bà đột nhiên có cảm giác nghện ứ lại nhưng bà vẫn cố nói.
“Lúc biết chuyện, tôi đã định tráo đổi lại nhưng khi tôi đến bên ngoài phòng bệnh của Diệp Tuệ, nhìn thấy bà ấy nằm trong phòng VIP, bỗng tôi hiểu ra…chỉ cần tôi không làm gì hết, thì cái mà Diệp Tuệ có, cái nhà họ Tống muốn có, cuối cùng đều thuộc về con trai tôi”
Tịnh Nhu ngồi đó lặng thinh lắng nghe từng lời mà Đường Lệ nói, từng câu từng chữ đều nghe rất rõ nhưng cô cũng không nói tiếng nào.

Đường Lệ áy náy quay sang Tịnh Nhu.
“Tịnh Nhu, mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, cũng bởi vì sự ích kỉ của mẹ, nếu không phải tại nó, thì con cũng không cần phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy”
Tịnh Nhu siết chặt tay lại, móng tay ghim chặt vào da thịt dường như còn khiến nó có thể chảy máu.

Mi tâm cô cau lại suy nghĩ.

Đúng vậy, cô làm sao có thể tha thứ cho người mẹ khiến cô phải mang thân phận con gái riêng, nhưng lại nuôi nâng cô suốt 20 năm chứ?
Tịnh Nhu híp mắt, tay nắm thành nắm đấm, lời nói thể hiện rõ sự quyết tâm.
“Đợi đến khi bà Diệp khoẻ hẳn con sẽ công khai sự thật.

Tống Ngạo, Đinh Minh Huệ và Tống Hưng, tất cả những việc làm của họ con sẽ bắt họ phải trả giá thật đắt”.