Nghe mấy đứa nói chuyện rằng sáng nay Quân về nhà từ sớm rồi,hình như về giải quyết một số việc của công ty,vừa du học về mà bố mẹ hắn thảo nào cũng giao hết việc cho hắn và hai bác sẽ đi du lịch cho xem.Cô còn lạ gì chứ,nhà Quân tuy có điều kiện nhưng hai bác lại rất dễ gần,giản dị,thành ra nhà cô nhà Quân và nhà Phong phụ huynh rất thân nhau.
Mấy năm Quân đi du học cô và Phong cứ về đến nhà là lúc ba nhà tụ tập ăn uống.Bố mẹ cô và bố mẹ Phong bây giờ rất nhàn dỗi chỉ hưởng thụ tuổi già thôi còn bố mẹ Quân thì vẫn phải quản lí công ty thành ra hai bác kêu ca lắm,suốt ngày nói bố mẹ cô sung sướng.Bây giờ Quân về rồi chắc ba nhà lại rủ nhau đi du lịch nên Quân bị gọi về giải quyết việc công ty là phải rồi
Kể cũng tốt,không có Quân cô thấy thoải mái hẳn.Nói chuyện cười đùa chẳng ai nhìn hết ý nhưng mà sao lại thấy có chút chút buồn
Mấy đứa đùa nghịch,hát hò một lúc đã đến địa điểm dã ngoại rồi.Đây là cánh đồng lau bên xa xa có dòng sông.Không khí ở đây rất trong lành và mát mẻ,lần nào đi dã ngoại nhóm cô cũng tới đây.Nói chung đây là địa bàn của bọn cô rồi:))
Trải thảm ra gốc cây cổ thụ lớn,mấy đứa dọn đồ ăn thức uống ra còn có rất nhiều sách và truyện tranh.Bọn này nằm ườn ra ăn hoa quả,ngắm trời ngắm mây,gió thổi mát mát thật dễ chịu.Quyên ngồi lên chiếc xích đu cạnh đó,cầm quyển truyện đọc.Nhưng mà đọc chẳng vào đầu óc cô cứ bay đi phương nào rồi.Đang mơ màng thì xích đu bị đẩy mạnh làm cô giật mình đánh rơi cuốn truyện,còn suýt ngã may mà hung thủ lương tay giữ cô thật chặt.Quay lại nhìn,biết ngay là tên Phong mà từ bé đến giờ lúc nào cũng thích trêu trọc cô
"Chó Phong muốn chết hả?" Quyên quát
Phong cười sàng sặc:"Trời ơi sợ quá,tao lại sợ mày quá đi"
Quyên cười trừ,nó lúc nào cũng thế cố cũng quen rồi
Phong đi tới ngồi cạnh cô
"Nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế mày,chuẩn bị quay lại tình trạng hai năm trước nữa hả" nó vừa nói vừa cười đuể
Cô cũng cười:"Ừ,chuẩn bị quay lại như hai năm trước đây,bạn Phong có sẵn sàng làm cu li cho tớ như hai năm trước không?"
Phong hơi nhăn mặt nó bảo cô là rõ ngu rồi đứng dậy đi mất,nó có vẻ khó chịu,cũng phải thôi.Hai năm trước cô thực sự rất thảm nghĩ lại cô cũng thấy khó chịu mà,điên đâu mà lại như hai năm trước chứ.Cô mỉm cười chạy theo bá vai bá cổ nó,chọc chọc mãi nó mới chịu cười.Hình như cô không hề nghĩ tới bên cạnh cô,thanh mai trúc mã của cô không chỉ có một mình Quân.Chỉ khi không có Quân cô mới nhìn thấy Phong.Thực ra Phong vẫn luôn ở đó,luôn bên cạnh cô và thanh mai trúc mã của cô còn có Phong