Người Yêu Chí Tử

Chương 93: 93: Hai Người Có Không






Anh ta nhíu mày, hơi khó hiểu, im lặng một lúc thì nói: “Không có việc gì quan trọng cô sẽ không đến tìm tôi, chuyện gì?”
Tôi không khỏi nghẹn lời, xấu hổ cười bảo: “Anh còn nhớ lần trước tôi đi công tác ở thành phố A không?”
Anh ta gật đầu, mở hộp cơm ra, có lẽ là ở trong văn phòng mãi nên anh ta hơi mệt mỏi.

Tôi nói tiếp: “Buổi tối ngày tôi nhờ anh đi đón Mộng Thu, sau khi anh đưa cô ấy về khách sạn thì đi ngay à?”.

Truyện Bách Hợp
Tôi không phải là người có thể xử lý khéo chuyện đối nhân xử thế, ví dụ như bây giờ, rõ ràng tôi muốn nói bóng nói gió nhưng chẳng khác gì đang hỏi thẳng.

Tay anh ta hơi khựng lại, đôi mắt đen nhìn sang tôi, hơi nheo lại: “Cô không hợp với việc nói vòng vo đâu, nói thẳng ra đi!”
Tôi đỡ trán, cảm thấy mình thật ngốc.

“Có phải tối hôm ấy anh và Mộng Thu đã làm chuyện đó rồi không?” Vừa hỏi xong tôi hận không thể tự đập mình chết, mẹ nó đây là câu con người nên hỏi à?
Anh ta nhìn tôi, nhướng mày: “Chuyện gì?”
Thảo luận đề tài này với một người đàn ông, nói thật lòng, không hợp, rất gượng gạo.

Nhưng đã mở đề tài rồi, sao có thể ngừng lại được.

“Hai người đã quan hệ chưa?” Tôi hỏi, cố kìm cơn nóng như thiêu trên mặt, đợi câu trả lời của anh ta.

Anh ta khép hộp cơm lại, ngả ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Nói thẳng mục đích với tôi đi?”
Tôi cạn lời, hơi muốn mắng anh ta.

Nhưng nếu nói chuyện Mộng Thu có thai ra, tôi không biết là tốt hay xấu nên im lặng một lúc, tôi mới nói: “Hình như cô ấy bị lây bệnh rồi.



“Phụt!” Anh ta phun thẳng hớp nước chưa kịp nuốt ra ngoài.

Tôi rút khăn giấy, anh ta lau một chút rồi nhìn tôi hỏi: “Cô đang nghiêm túc à?”
“Ừm!” Thật ra tôi hơi chột dạ, nhưng đã nói ra rồi, chỉ có thể căng da đầu nhìn anh ta, hỏi: “Hai người có không?”
Trình Quyết Phong đỡ trán, nhìn tôi nói: “Sau khi thai được bốn tháng thì bắt đầu phải dưỡng thai cho tốt, những lời nói cử chỉ hiện tại cũng sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.


Tôi?
Đổi chủ đề?
Nói xong, anh ta đứng lên, lại bắt đầu ngồi lại bàn làm việc tiếp tục bận rộn, không nhắc đến chuyện tối hôm đó nữa.

Tôi thầm đoán khoảng tám mươi chín mươi phần trăm, có lẽ là đã làm rồi.

Vốn dĩ còn định nói gì đó nhưng không ngờ cửa văn phòng anh ta lại bị mở ra, thân hình cao gầy của Phó Kiến Hưng bước vào.

Trình Quyết Phong nghiêng người nhìn anh, lên tiếng: “Dắt vợ cậu về, thảo luận chuyện quan hệ ở hai giới với cô ấy đi, hình như cô ấy tò mò lắm!”
Tôi?
Phó Kiến Hưng bước về phía tôi, ánh mắt âm u, anh nhìn thoáng qua Trình Quyết Phong: “Cô ấy hỏi cậu gì vậy?”
Trình Quyết Phong nhún vai, hơi bất lực: “Hỏi có phải tôi và Mộng Thu đã quan hệ rồi không?”
Thấy Phó Kiến Hưng nhìn mình chằm chằm, tôi cố cười gượng, xấu hổ nói: “Em chỉ tò mò thôi, hay là anh hỏi giúp em đi?”
“Đã quan hệ rồi?” Câu này Phó Kiến Hưng nhìn Trình Quyết Phong hỏi.

“!” Trình Quyết Phong suýt nhảy dựng lên, nhìn chúng tôi, nói: “Không phải người cùng một nhà sẽ không vào cùng một cửa, hai người đi nhanh đi!”
Không hỏi được gì, tất nhiên tôi sẽ không hỏi tiếp nữa.

Hình như Phó Kiến Hưng vốn đến để tìm tôi, tiện tay kéo tôi ra ngoài văn phòng, đi sau lưng anh, tôi thấy hơi e ngại.

Lên xe, anh vẫn không nói gì, hình như đang hơi giận nhưng cũng không phải.

Tôi không hiểu được nên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?” Đúng lúc bây giờ đang là giờ cơm.

Anh không trả lời, dứt khoát im lặng thật lâu.

Mười lăm phút sau, anh đậu xe ở một nhà hàng, sau đó xuống xe, tôi đi sau lưng anh, chạy bước nhỏ suốt chặng đường.

Khó khăn lắm mới được ngồi xuống, anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, em không kén ăn!” Nhìn anh, tôi cứ có cảm giác anh sẽ nổi điên, đầu suy nghĩ một lúc, tôi không đoán được anh bực mình chuyện gì nhưng cứ nói thẳng với tôi là tâm trạng anh đang không vui.

Không bao lâu sau thức ăn được dọn lên, tôi cũng không đói nên ăn mấy miếng rồi chống cằm nhìn anh.

Vốn dĩ Phó Kiến Hưng ăn rất nhanh nhưng bị tôi nhìn chằm chằm, tốc độ từ từ chậm lại, anh ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, trông hơi lưu manh: “Không muốn ăn cơm, muốn ăn anh hả?”
“Không phải!”
“Vậy nhìn anh làm gì?”
Tôi ngồi thẳng dậy, lắc đầu nói: “Em không đói.


Anh buông đũa xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi, nhướng mày: “Có chuyện gì à?”

“Ừm!” Tôi gật đầu, chủ động nói: “Hoa Việt có rất nhiều vấn đề, nhà máy khu phía Nam ngừng nửa năm rồi nhưng sổ thu chi của công ty thì vẫn đang tiếp tục.


“Ừm!” Anh trả lời: “Còn chuyện gì nữa không?”
Ừ thì!
“Ba mẹ của bác sĩ Trình có để ý đến gia đình của con gái không?” Ba mẹ của Trình Quyết Phong là người có tiếng ở Thành phố K, bản thân hai người là chuyên gia y học, nếu đứa trẻ là con của Trình Quyết Phong, tôi thấy hơi lo.

Họ sẽ xử lý thế nào đây!
Anh nhướng mày: “Hình như em rất quan tâm đến chuyện của Trình Quyết Phong thì phải?”
Tôi gật đầu theo bản năng, để ý thấy vẻ mặt của anh hơi lạ, tôi cười nói: “Không phải, tự nhiên em nghĩ đến chuyện này nên muốn hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.


Anh cụp mắt, không nói gì.

Thấy tôi không muốn ăn lắm, anh cũng không ăn nữa, kéo tôi ra khỏi nhà hàng đến trung tâm thương mại.

Từ trước đến nay, Phó Kiến Hưng luôn mua đồ như kiểu lấy mang đi.

Mặc dù tôi đi theo nhưng cũng chỉ để trang trí mà thôi, có điều thấy những thứ anh mua toàn là đồ dùng trẻ em, tôi cũng không nói nhiều, suy cho cùng cũng cần dùng đến những thứ này.

Đi hết một vòng, trời cũng tối rồi, tôi hơi mệt nên lên xe chưa được bao lâu đã ngủ mất.

Mơ màng nhận ra đã đến biệt thự rồi, chưa kịp mở mắt ra, tôi đã được anh bế lên, nằm trong vòng tay anh, tôi mở mắt.

“Về đến nhà rồi!” Anh nói.

Tôi ừ một tiếng, anh bế tôi đến phòng ngủ, đặt tôi lên giường rồi anh vào phòng tắm ngay.

Tôi ngủ không sâu, thức rồi thì không ngủ tiếp nữa, nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Phó Kiến Hưng tắm xong bước ra, lau nước trên người, xốc chăn lên nằm kế bên tôi, vòng tay qua eo tôi, ôm tôi vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi ngẩn ngơ.


Phó Kiến Hưng nhíu mày, giơ tay vén tóc con trên trán sang bên cạnh, giọng hơi trầm: “Muốn đi tắm không?”
“Không muốn di chuyển!” Tôi nhích ra, tựa vào giường, bụng dưới hơi khó chịu.

Nhưng chưa được vài phút, tôi cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

Tôi dứt khoát ngồi dậy.

“Sao vậy?” Anh ngồi dậy theo tôi, giơ tay ấn lên bụng dưới của tôi: “Đau à?”
“Ừm!” Cũng không biết tại sao, dạo này tôi hay đau nhẹ, đi khám cũng không thấy gì, chỉ nói mọi thứ đều bình thường.

Mãi một lúc sau, tôi không ngủ được, lấy điện thoại ra xem đồng hồ thì thấy mới mười một giờ.

Tôi xuống giường, nói: “Anh ngủ trước đi, em xuống phòng khách ngồi một lúc.


Nằm trên giường không ngủ được, lăn qua lộn lại sẽ ảnh hưởng đến anh.

Anh ôm eo tôi: “Đừng đi, cứ nằm đó, chốc nữa là ngủ được thôi.


“Ừm!”
Vì thế căn phòng yên tĩnh trở lại, anh chỉnh đèn dịu lại, có tiếng hít thở chậm rãi, tôi nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ.

.