Người Yêu Chí Tử

Chương 70: 70: Tình Cảm Dây Dưa Đến Chết






“Có phải chỉ có chết đi, mới thôi dây dưa không rõ nữa?” Tôi nhìn đèn đường lúc sáng lúc tối phía xa nói, cảm giác buồn bực bắt đầu len lỏi trong lòng.
Anh ta mỉm cười u ám: “Anh sẽ không để em chết.

Tương lai còn dài, không có em, anh không thể sống tiếp.”
Tôi không nói gì.
Sợ hãi thì có ích gì, vẫn phải bước tiếp thôi.
“Rời khỏi Phó Kiến Hưng đi! Chúng ta sống bên nhau, giống như lúc nhỏ vậy, vui vẻ hạnh phúc.

Anh ta không xứng với em.”
Tôi khẽ cười, buồn cười thật đấy, người khác cảm thấy tôi không xứng với Phó Kiến Hưng, anh ta lại cảm thấy Phó Kiến Hưng không xứng với tôi.
“Không thể trở về nữa, bà ngoại mất rồi, cây dâu già trước cổng cũng bị chặt mất.

Thẩm Mạnh, đừng tới tìm tôi, đừng hủy hoại cuộc sống của tôi nữa, được không?” Tôi biết nói lời này với anh ta chẳng ích gì, nhưng vẫn nói.
Anh ta nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ánh mắt trở nên đen kịt lại mơ màng.

Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Anh từng thử, vô dụng.”
Thôi vậy!
Cuộc trò chuyện này quá tẻ nhạt, tôi mệt mỏi, đứng dậy nhìn anh ta nói: “Đưa tôi về đi!”
Lúc này tôi lại nghĩ thông suốt.

Nếu anh ta muốn thương tổn tôi, cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy đưa tôi tới nơi này.


Anh ta chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt sợ hãi bất lực của tôi, kích thích ham muốn của anh ta mà thôi.

Anh ta là thợ săn, không có con mồi cho anh ta giải trí, anh ta khó chịu.

Thế nên, tạm thời anh ta sẽ không làm gì tôi!
Đưa tôi về biệt thự Sơn Thủy, anh ta khóa cửa xe, đôi mắt đen kịt nhìn tôi nói: “Có nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
Ha!
Tôi nhìn anh ta, vô cảm nói: “Mở cửa xe!”
Anh ta nhướn mày, hơi thở lưu manh từ trong xương lại toát ra, anh ta nghiêng người dựa vào ghế xe, nhìn tôi từ trên cao xuống: “Em nói xem, nếu Phó Kiến Hưng thấy em ở trên xe mãi không chịu xuống, sẽ nghĩ gì?”
Anh ta gật đầu: “Cũng đúng, lúc này anh ta nên ở phòng bệnh của Lục Hòa Nhi, ân cần hỏi han chăm sóc người phụ nữ trong lòng anh ta, không rảnh để ý tới em!”
Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần, mùi thuốc lá mát rượi khiến tôi không thoải mái: “Thẩm Mạnh, anh nói xem, nếu tôi chết rồi, có phải sẽ được giải thoát không?”
Anh ta sầm mặt: “Em thử xem!”
Sao mà không thử, chỉ là chưa tới lúc thích hợp mà thôi.

Nếu cần thiết, cái chết của tôi có thể kéo theo một ác ma xuống mồ, vậy cũng không phải chuyện xấu gì.
Trong sân bỗng nhiên sáng lên ánh đèn, là đèn xe.

Tôi ngước mắt nhìn sang, là xe jeep của Phó Kiến Hưng.
Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, hiếm khi thấy anh ta còn về nhà.
Xe của Thẩm Mạnh rất bắt mắt, anh vừa vào sân đã nhìn thấy, chỉ là không xuống xe.

Anh ngồi trong xe hút thuốc, u ám nhìn tôi và Thẩm Mạnh.
Thẩm Mạnh rất hèn hạ, ngày thường giả vờ mặt người dạ thú, nhưng bản lĩnh gây sự không hề kém.

Thấy Phó Kiến Hưng không xuống xe, anh ta nghiêng người về phía tôi, giọng nói mang theo ý cười: “Em nói xem, nếu Phó Kiến Hưng thấy anh hôn em, sẽ phản ứng như thế nào?”
“Đồ điên!” Tôi nói, nhích người sang một bên, cách anh ta xa chút, nhưng không gian trong xe có hạn.
Anh ta hơi khom người xuống, hôn nhẹ lên khóe môi tôi.

Sau đó cong môi mỉm cười nhìn Phó Kiến Hưng, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ.
“Thẩm Mạnh, anh bị điên phải không?”
“Ừ!” Thẩm Mạnh gật đầu, Phó Kiến Hưng đã xuống xe.
Tôi nhăn mày, nhìn về phía anh ta: “Mở cửa xe.”
Anh ta nhướn mày, không để ý tới tôi, chỉ nhìn Phó Kiến Hưng đã xuống xe.

Thấy Phó Kiến Hưng bước thẳng vào trong biệt thự, anh ta nhìn tôi mỉm cười: “Tiểu Trang, anh ta không yêu em, thế nên hoàn toàn không quan tâm việc người khác chạm vào em hay không.”
Giết người bóp tim, Thẩm Mạnh đã học được tinh túy, tôi mỉm cười: “Vậy thì đã sao? Liên quan gì tới anh? Để tôi xuống xe...”
“Ầm!” Tiếng động to lớn truyền tới, sau đó cửa kính xe của Thẩm Mạnh bị vỡ.
Tôi ngước mắt nhìn, sững sờ cả người.

Phó Kiến Hưng đứng ngay bên cạnh xe, ánh mắt lạnh lùng u ám.


Đúng vậy, ai cũng không phải người tốt.
Nhìn từ xa, đều là kẻ áo mũ chỉnh tề đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng nhìn gần mới biết, linh hồn ai cũng bẩn thỉu đến đáng sợ.
Thẩm Mạnh là vậy, tôi là vậy, mà Phó Kiến Hưng cũng thế.
Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng cao quý của anh cũng là một linh hồn khát máu.
Phó Kiến Hưng cầm một cái búa to, đó là món đồ thợ sửa núi giả để lại mấy hôm trước.

Một nhát búa đập vào, cửa kính xe có chịu lực giỏi tới đâu cũng không chống nổi.
Thẩm Mạnh híp lại đôi mắt lạnh như băng, thản nhiên nhìn kính vỡ bên cạnh anh ta, sau đó nhìn Phó Kiến Hưng vươn tay mở cửa xe.
Cửa xe vừa mở ra, tôi lập tức xuống xe, không nói gì mà chỉ nhìn hai người đàn ông ngang sức ngang tài đối đầu nhau.
Thẩm Mạnh nheo mắt lại, tuy anh ta đang ngồi, nhưng khí thế không hề suy giảm: “Đánh thử?”
Cách giải quyết vấn đề giữa hai thằng đàn ông, từ xưa đến nay luôn dùng nắm đấm.

Quyền cước va chạm, đánh hả dạ rồi thì trong lòng ai cũng thoải mái.
Con ngươi đen nhánh của Phó Kiến Hưng trở nên tối tăm hơn vài phần, anh nhếch môi mỏng: “Được!”
Tiếng động quá lớn, chị Trương sống ở sân ngoài cũng bị đánh thức.

Chị bật hết đèn trong sân lên, sau đó vội vã ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Thấy tôi và Phó Kiến Hưng đều có mặt, còn có một người lạ, chị ta nhất thời ngẩn người, hơi lo lắng nói: “Cậu chủ, có cần báo cảnh sát không?”
Phó Kiến Hưng cởi bộ vest đen được đặt làm riêng ra, ánh mắt tối sầm: “Không cần, vào nhà lấy cho mợ chủ một cái ghế ra đây, để cô ấy ngồi xem cho rõ!”
Tôi...
Chị Trương gật đầu, lập tức làm theo.
Tôi nhíu mày, trong lòng vốn đã không thoải mái, nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Tôi không xem, không tốt cho con.

Anh cẩn thận, đừng để bị thương, tôi vào nhà chờ anh.”
Có lẽ là lời tôi nói có tác dụng, vẻ mặt của Phó Kiến Hưng bớt u ám hơn vài phần.

Anh ta nhếch môi, nhìn tôi nói: “Ừ, vào nhà chờ tôi!”
“Đệch!” Thẩm Mạnh vốn không phải người tốt bụng gì, lúc này không biết là vì lý do gì, anh ta bỗng nhiên nổi khùng, vung nắm đấm về phía Phó Kiến Hưng.

Hai người đàn ông cứ như vậy, không hề có điềm báo trước, lao vào đánh nhau.
Tôi cũng không ở lại đó làm gì, che chắn hết mọi âm thanh sau lưng.
Vào phòng khách, chị Trương thấy tôi thì căng thẳng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy mợ?”
“Không sao!” Tôi lắc đầu, vừa nãy trong bữa tiệc tôi không ăn gì, bây giờ đói bụng hơi khó chịu.

Tôi nhìn chị Trương, hỏi: “Trong nhà còn gì ăn không?”
“Có có...” Chị Trương vừa nói vừa đi vào nhà bếp, sau đó bưng một bát trứng gà hầm và một nồi thịt gà ra.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn chị nói: “Chị Trương, bây giờ là mười hai giờ, sao đồ ăn này lại...”
Giờ này rồi mà thức ăn còn nóng hầm hập, cũng thần kỳ thật đấy.
Chị cười nói: “Cậu chủ gọi điện về dặn dò, bảo là cô không ăn gì trong bữa tiệc, trở về nhất định sẽ đói!”
Tôi ngẩn người, nhất thời không biết miêu tả cảm xúc hiện giờ ra sao.
Người anh ta quan tâm, rốt cuộc là đứa nhỏ hay là tôi?
Bên ngoài truyền tới tiếng rên rỉ, chị Trương xới cơm cho tôi, hơi lo lắng nói: “Chuyện này...!hay là báo cảnh sát đi!”
Tôi lắc đầu, chậm rãi nhai đồ ăn: “Không cần đầu!”
Hai người bọn họ, ngang sức ngang tài, nhưng không chết được.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài không còn tiếng động.

Sau đó tiếng khởi động xe vang lên, mấy phút sau Phó Kiến Hưng bước vào nhà.
Tôi ăn xong cơm, bụng căng phồng, không khỏi cảm thấy hình như bụng mình đã to hơn không ít thật.

Tôi thầm nghĩ, ngày mai vẫn nên tới bệnh viện khám thử, đến lúc kiểm tra thai sản rồi..