Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Chương 35: Thỏ tai cụp bị bắt cóc




Chương 35: Thỏ tai cụp bị bắt cóc

Mà Tạ Kiều bên trong điện thoại cõng theo ba lô dày nặng tiếp tục đi về hướng Đông.

Giữa không gian cực kỳ tĩnh lặng, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình. Nhưng mỗi lần nghĩ tới có ngài Ngu đồng hành bên cạnh, cậu cũng không còn sợ hãi như ban đầu.

Không biết đã đi bao lâu, bước chân cậu ngày càng nặng nhọc, cậu ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi, mở ba lô, cẩn thận uống một ngụm nước nhỏ.

So với đồ ăn nhẹ thì nước mới là nguồn tài nguyên quan trọng.

Cậu còn chưa kịp vặn nắp chai nước, bỗng một tia sáng chói mắt xẹt qua bầu trời đen kịt, mang theo tia lửa lập lòe, trong nháy mắt đã vụt tắt giữa màn đêm.

Cách cậu rất gần!

Tạ Kiều trợn tròn mắt, cậu không do dự lập tức cất chai nước vào ba lô, đi về phía tia lửa rơi xuống.

*

Khoa học Kỹ thuật Ngu thị đã lập xong trang web, kênh bán hàng liên hợp chính thức bắt đầu bán người máy gia dụng, đặt tên là Tiểu Hôi.

Sau lô người máy đầu tiên được bán đến tay người dùng, một người nào đó đã đăng bài phân tích giới thiệu lên một trong những diễn đàn khoa học công nghệ lớn nhất Trung Quốc.

[Trà chanh thêm quất: Người máy gia dụng của Khoa học Kỹ thuật Ngu thị chắc chắn là sản phẩm bị đánh giá thấp nhất trong triển lãm người máy năm nay. Tuy xuất phát từ công ty nhỏ mới thành lập không lâu nhưng nó có thể đảm nhận hầu hết các công việc nhà đơn giản, chỉ dựa riêng vào sản phẩm này chắc chắn có thể giúp Ngu thị lọt top các công ty khoa học trong nước.]

Không ít bình luận đồng ý.

[Đá xay: Tôi cũng nhịn không được tậu luôn một con, người máy vẫn còn đang trên đường vận chuyển đến, hết cách rồi, ai bảo người máy chiến đấu SE quá nổi bật ở hội nghị triển lãm.]

[Sườn heo chua ngọt: Bây giờ mua nguyên người máy lau nhà với máy rửa bát thôi đã hơn năm nghìn, tôi cảm thấy giá người máy kiểu kia khá ổn, mua về cũng không thiệt.]

[Canh cà chua: Tôi khá tò mò về đội ngũ kỹ thuật của Ngu thị, cũng đâu nghe nói "thiên tài" nào của công ty khác bị đào đi đâu, hay là hợp tác với trường đại học?]

Giữa mảnh bình luận khen ngợi ngất trời, một KOL khoa học kỹ thuật lại đăng Weibo.

[Thanh Diệp đánh giá: Năm ngoái là năm mở đầu cho kỷ nguyên bùng nổ thương mại hóa người máy. Trên thế giới xuất hiện hàng loạt các loại người máy với đủ chiêu trò quảng cáo. Lấy ví dụ về một loại người máy mới xuất hiện trong nước gần đây được coi là người giúp việc toàn năng, vỏ ngoài hình người không thể chui vào các khe hẹp quét dọn, tôi chắc chắn sẽ không mua. Nếu muốn mất tiền ngu xin cứ tự nhiên.]

Theo lương tâm mà nói, tên blogger này không có ý nhắm vào Khoa học Kỹ thuật Ngu thị mà cũng đang chỉ trích các công ty người máy khác, cách dùng từ chẳng hề nể nang.

Nhưng Hạ Giản vẫn không thoải mái khi nhìn thấy bài đăng này. Chỉ dựa vào ngoại hình của người máy mà dám chắc chắn người mua là mất tiền ngu.

Weibo vừa đăng, doanh số rõ ràng có chút trượt dốc.

Khi cả đám ngồi trong sân ăn cơm, Hắc Miêu vừa lướt Weibo vừa tức điên người, lập tức muốn chạy ra ngoài tìm thằng blogger kia "tám chuyện" một phen nhưng bị Lý Trạch ngăn cản.

Hạ Giản thở phào nhẹ nhõm, anh Hắc chỗ nào cũng tốt, chỉ mỗi tội hơi nóng tính, may mà có Lý Trạch đủ lý trí.

Không ngờ Lý Trạch lại thản nhiên mở miệng: "Ngay cả địa chỉ của hắn anh cũng không biết thì tính đi đâu tìm, ngồi đây tôi kiếm địa chỉ nhà nó cho."

Hạ Giản:...Tiểu Trạch, anh thay đổi rồi.

"Tìm được địa chỉ chưa?"

Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hạ Giản có chút sợ hãi.

Tính Ngu Hàn Sinh lạnh lùng, chưa ai dám lớn tiếng nói chuyện ở trước mặt y, vừa nhìn đã biết người không dễ chọc.

"Tìm được rồi." Lý Trạch nhanh chóng mở điện thoại: "Hắn có vào nhóm fans hâm mộ của mình trên Weibo, trong đây có địa chỉ nhà hắn, ở Tùy An, ngồi tàu cao tốc mất khoảng nửa giờ."

Hạ Giản cuống cuồng muốn mở miệng khuyên bảo, không ngờ Ngu Hàn Sinh chỉ khẽ cụp đôi mắt đen láy: "Không phải hắn không mua sao? Gửi đồ qua cho bên đó."

Lý Trạch ngẩn người hai giây, hiểu ra.

Thanh Diệp chưa sử dụng đã chê này chê nọ, vậy thì gửi người máy cho hắn, để Thanh Diệp nhìn kỹ sản phẩm của họ. Một KOL lớn như hắn rất có tiếng tăm, tương đương với để Thanh Diệp làm một lần đánh giá miễn phí.

Không khó đoán lắm.

Nhưng khí độ này không phải người thường nào cũng có được.

Lý Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh thong dong của Ngu Hàn Sinh, bỗng nhớ đến khoảng thời gian sống dưới lòng đất, anh ta không thể nào liên tưởng con rắn khổng lồ ngây thơ dưới đất với Ngu Hàn Sinh trước mặt là một.

*

Trong điện thoại.

Tạ Kiều không nhớ bản thân đã đi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy một thứ không phải tảng đá trên sa mạc, một cỗ máy sắt thép bị hỏng nằm rải rác xung quanh.

"Có ai không?"

Cậu đánh bạo hỏi.

Trong khoang máy không có chút động tĩnh nào, ánh mắt cậu hiện một tia thất vọng. Đang lúc cậu muốn đến gần, chợt nghe thấy khoang máy truyền tới tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.

Tạ Kiều bị dọa sợ, cậu cởi ba lô trên vai, lần theo giọng nói.

Trong khoang máy, một người nho nhỏ xanh biếc bị bảng điều khiển gãy đè lên. Nó đau đớn cố giãy giụa nhưng sức lại quá yếu, làm kiểu gì cũng không thoát được.

Tạ Kiều thay nó mở cửa khoang, cánh cửa chỉ cao cỡ nửa người, cậu không vào được, chỉ đành ngồi xổm đưa tay nâng bảng điều khiển lên.

Người nhỏ màu xanh ngơ ngác chốc lát, cắn chặt răng nhanh chóng bò ra.

Sau khi đi ra, Tạ kiều mới thấy rõ dáng vẻ của nó. Da xanh mũi ưng, nhìn có chút giống Ni Ni, nhưng cao hơn nhiều, đến tầm thắt lưng cậu.

"Nhóc cũng là yêu tinh hả?"

Tạ Kiều ngập ngừng hỏi.

Người da xanh lắc đầu, tự đắc ưỡn ngực, nhưng cơn đau khiến nó xuýt xoa, co người ngồi dưới đất: "Em là địa tinh."

Ồ, chưa từng nghe qua.

Tạ Kiều mở ba lô, giúp nó băng bó miệng vết thương.

Thấy Tạ Kiều bình tĩnh, địa tinh nhỏ nôn nóng bổ sung: "Tuy địa tinh chúng em không được chủng tộc khác chào đón nhưng bọn em là đội tiên phong của Augustine Đại Đế."

"Đội tiên phong?"

Tạ Kiều dừng tay.

"Chúng em có trách nhiệm tìm kiếm Vực Sâu cho Đại Đế." Giọng địa tinh nhỏ vô cùng tự hào.

"Vì sao muốn tìm kiếm Vực Sâu?"

Tạ Kiều nhịn không được hỏi.

Địa tinh bị Tạ Kiều hỏi nghệt mặt, thật ra nó chưa từng nghĩ qua vấn đề này, do đó vắt hết óc suy nghĩ: "Đại Đế muốn khai phá lãnh thổ mới, Vực Sâu sẽ là quê hương thứ hai của chúng em."

Nghe được câu trả lời của địa tinh, Tạ Kiều tin chắc sinh vật trong không gian này đều đến từ vạn năm trước, thậm chí ký ức của nhóc địa tinh còn dừng ở thời kỳ đế quốc phát triển mạnh mẽ.

Khi đó Augustine chinh phục lục địa, lưỡi kiếm của hắn chỉ về phía Vực Sâu trong truyền thuyết, không ai biết Vực Sâu ở đâu.

"Nhóc gặp qua Đại Đế chưa?"

Tạ Kiều càng tò mò hơn về Augustine.

Một thiếu niên với thân phận thú nhân ti tiện vì sao có thể trở thành Đại Đế tay nắm binh quyền, đến tột cùng hắn là người như thế nào.

"Chưa gặp." Địa tinh gục đầu, bỗng lại ngẩng phắt: "Nhưng Đại Đế chắc chắn rất cao, cao bằng trời luôn á!"

Tạ Kiều:... Có vẻ chưa gặp bao giờ thật.

Cậu chuyển đề tài: "Vậy mọi người tìm được chưa?"

Thật ra cậu từng rơi vào một cái động đen kịt, sinh vật trong động đều đến từ Vực Sâu, cũng không biết đó có phải Vực Sâu trong truyền thuyết không, cậu chuẩn bị về hỏi Ackles một chút.

Địa tinh đỏ mặt: "Còn chưa tìm ra, mấy chú bác em đào xuống dưới lòng đất rồi vẫn tìm không thấy."

Bỗng nó đứng lên, chỉ đống máy móc hư hỏng: "Cho nên em cảm thấy có lẽ Vực Sâu ở trên bầu trời! Em đã chế tạo một chiếc máy bay muốn bay lên đó."

Tạ Kiều: "Ừm... trí tưởng tượng khá phong phú."

Cuối cùng cậu cũng biết tia sáng nhìn thấy ngày đó là gì rồi, hóa ra chính là tia lửa do máy bay rơi xuống tạo thành.

Đến giờ ăn cơm, Tạ Kiều mở ba lô lấy cà rốt mà ngài Ngu đã chuẩn bị sẵn cho mình, chia cho địa tinh một chút.

Cậu khó khăn ngồi gặm cà rốt, mặt sắp tái nhợt đến nơi, gặm nửa ngày giời mới xong một củ.

Cậu không định dừng chân lâu, giải quyết xong bữa ăn chuẩn bị tạm biệt địa tinh tiếp tục lên đường. Dù sao thì thoạt nhìn nhóc địa tinh này... không đáng tin cậy cho lắm.

Chẳng qua Tạ Kiều còn chưa biết là, địa tinh là sinh vật quần cư, một con địa tinh đứng lẻ chỉ có cấp D, nhưng một bầy địa tinh tụm lại có thể lên tới cấp S, là những sinh vật mang thiên tính bảo vệ con cái cực cao.

Ai ngờ nhóc địa tinh trước mặt đặc biệt thích ăn cà rốt, sau khi ăn sạch đám cà rốt cậu cho, nó giương đôi mắt cún con nhìn cậu: "Cho em hỏi anh còn nữa không?"

"Đã lâu rồi em chưa được ăn đồ ăn."

Địa tinh có chút ngượng ngùng nói.

Tạ Kiều cảm thấy bản thân nhặt được vàng rồi, thế mà trên đời vẫn còn sinh vật thích ăn cà rốt, nói gì đi nữa cậu nhất định phải dụ được nó về nhà.

Tạ Kiều dúi hết đám cà rốt cho địa tinh, cố gắng không cười hềnh hệch: "Em muốn về nhà với anh không? Nhà anh có nhiều cà rốt tươi ngon lắm."

Địa tinh thích ăn cà rốt chần chừ một lát: "Em có thể tiếp tục chế tạo máy bay không?"

"Tất nhiên là có thể."

Tạ Kiều lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng không thể chế tạo trong nhà."

Vì thế, một con thỏ tai cụp màu trắng và một con địa tinh da xanh vui vẻ lên đường về nhà.

Hành trình trở về dễ dàng hơn nhiều, Tạ Kiều vẽ bản đồ, còn lấy máy ảnh từ trong ba lô chụp ảnh các vách đá trên đường đi, địa tinh gãy chân phụ trách chiếu sáng.

Buổi tối khi ngủ trong lều, Tạ Kiều bày từng tấm ảnh chụp được ra, nói với không khí: "Ngài Ngu ơi, anh cảm thấy bức nào đẹp nhất?"

[Bạn đời của bạn ngủ trong lều]

[Cậu ấy triển lãm những bức ảnh mình chụp cho bạn xem]

[Bạn có muốn xem không? Mỗi tấm chỉ cần một đồng tiền vàng]

Ngu Hàn Sinh bận rộn cả ngày mở điện thoại, bỗng nhìn thấy một khung cảnh.

Thanh niên ngồi trong lều trại u ám, trước người bày từng tấm ảnh, khuôn mặt cậu lấm lem, nhưng lại tản ra sức sống bừng bừng.

Ánh mắt y dừng một chút mới rời đi, tỉ mẩn xem từng bức ảnh, cuối cùng nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Tấm thứ chín đẹp nhất."

Tạ Kiều lấy tấm thứ chín ra, trong mắt lộ vẻ ngờ vực.

Phong cảnh trong ảnh cũng không tính là tuyệt đẹp, không có vách đá trên cát, cũng chẳng có hoang mạc vô tận, chỉ là ảnh cậu chụp chung với một tảng đá.

Bởi vì tảng đá kia có chút giống thỏ tai cụp nên cậu bèn đứng ở một bên, nhờ địa tinh chụp giúp mình một kiểu.

Cũng là bức duy nhất có mặt cậu.

Trong ảnh cậu ngại ngùng mỉm cười.

Tạ Kiều đè sự ngờ vực trong lòng xuống, lấy bút viết ngày tháng và tên lên mặt sau tấm ảnh, sau đó cầm nó giơ lên không trung: "Thế tôi tặng ngài Ngu nhé."

[Cậu ấy tặng bạn một bức ảnh, bạn có muốn nhận không?]

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm màn hình, khẽ cụp mắt.

*

Buổi tối, Hạ Giản vừa mua mấy xiên nướng từ tiệm BBQ về, vừa bí mật trộm phác thảo cánh tay máy móc.

Anh ta ngẩng đầu thấy Ngu Hàn Sinh mới từ công ty trở về lại đột nhiên từ tầng hầm đi lên.

Hạ Giản toan hỏi muốn ăn cùng không thì Ngu Hàn Sinh đã lướt qua người anh ta, đi tới tiệm in đối diện.

Giờ này còn đến tiệm in làm gì?

Hạ Giản có chút nghi ngờ, Ngu Hàn Sinh là một người vô cùng tiết kiệm, nếu có thể in trong công ty y sẽ không bao giờ bỏ tiền mò vào tiệm in bên ngoài.

Ngu Hàn Sinh bước vào tiệm in, lạnh lùng cất tiếng: "In ảnh chụp."

"Hết giờ làm rồi."

Chủ tiệm in đang chuẩn bị đóng cửa nhưng lại đụng phải ánh mắt Ngu Hàn Sinh, không biết vì sao lại khiến ông ta liên tưởng bản thân bị một con rắn theo dõi, cả người lạnh run, theo bản năng trả lời: "Tan tầm cũng làm."

Nhìn dáng vẻ người kia khiến ông ta còn tưởng ảnh gì quan trọng lắm, sau khi nhận ảnh mới phát hiện đó chỉ là ảnh chụp màn hình trò chơi.

Độ phân giải không cao, chủ tiệm cắt mấy chỗ không cần thiết, dùng PS xử lý một chút mới được một bức ảnh 5 inch giao cho Ngu Hàn Sinh.

Đi ra khỏi tiệm in, rắn lớn cẩn thận đặt tấm ảnh vào trong túi.

"Đã nhận được."

Ngu Hàn Sinh nhẹ giọng nói với điện thoại một câu, cánh môi mím chặt khẽ cong cong.

Y nhận được quà Tạ Kiều tặng mình.

... Lần đầu tiên nhận được.