Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Chương 20: Thỏ tai cụp đánh người




Cậu đây là... bị nuôi như thỏ tai cụp cảnh à?

Tạ Kiều ho khan nhắc nhở: "Tôi chính là một con thỏ tai cụp thành tinh đấy." Không phải thỏ tai cụp bình thường đâu.

Không thể bị nuôi dưỡng.

Ở trong ấn tượng của Ngu Hàn Sinh, thỏ tai cụp tinh và thỏ tai cụp thường không khác nhau lắm. Nhưng nếu Tạ Kiều đã đặc biệt nhấn mạnh, y khẽ cụp mắt, nốt ruồi son dưới đuôi mắt bị che khuất, gửi qua một chữ "Ừ".

Sau khi Tạ Kiều nhìn thấy tin nhắn, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng được buông xuống.

Có ngài Ngu ở cạnh cậu bạo gan hơn hẳn, bò lên trên đỉnh sofa, bởi vì sofa rất mềm nên cậu đứng không vững, suýt chút trượt chân ngã chổng vó.

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng giữ vững bé thỏ tai cụp đang nghển cổ nhìn.

Mọi sự chú ý của Tạ Kiều đều đặt trong phòng bếp, không phát hiện ra bản thân được ngài Ngu đỡ, còn tưởng rằng mình tìm thấy trọng tâm ghế.

Căn nhà thực sự không bình thường.

Từ chỗ cậu nhìn qua, trong bếp không có một ai nhưng con dao phay lại tự động băm thịt rầm rầm trên thớt!

Nhà cậu chỉ có thịt bò, nhưng ai mà biết thứ thịt bị băm kia là thịt gì, nói không chừng là thịt thỏ cũng nên, thật sự quá đáng sợ.

Nháy mắt cổ Tạ Kiều rụt thấp thêm vài centimet, cố gắng thu mình vào sofa để che giấu sự tồn tại của bản thân.

Cậu vừa sợ hãi vừa nhịn không được lén nhìn, nói thế nào nhỉ, cậu hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ điểm sáng nào, thậm chí phải mất một lúc mới thấy bếp bật.

Chiếc chảo tự động đảo trong không khí, sau khi rán năm phút đồ mới được đổ xuống đĩa.

Ngay sau đó chiếc đĩa kia bay thẳng về phía Tạ Kiều khiến chân cậu mềm nhũn, rầm một cái lăn từ sofa xuống sàn nhà.

Tiếng ngã rất nặng.

Bé thỏ tai cụp quỳ rạp dưới đất vô cùng dũng cảm không bật khóc, lảo đảo đứng lên.

[Xung quanh xuất hiện hơi thở của sinh vật không xác định]

[Bạn đời của bạn bị dọa tới mức ngã từ sofa xuống dưới đất]

[Cậu ấy không có bất kỳ vũ khí nào trong tay, nhưng cậu ấy vẫn im lặng như cũ, cả người xù lông đe dọa sinh vật trong phòng]

Ngu Hàn Sinh nheo đôi mắt hẹp dài, một con thỏ tai cụp lông xù thực sự không có gì đáng sợ, nhiều lắm chỉ trông như đang xõa lông thôi.

Y mở cửa hàng, mua một bộ đồ bạch kim trên trang đạo cụ có giá mười nghìn đồng tiền vàng, có thể triệt tiêu tất cả các đòn tấn công cho đến khi trang bị báo hỏng.

Ngay khi bé thỏ tai cụp xù lông mới bò dậy khỏi đất, chợt phát hiện trên người có thêm một bộ áo giáp sắt, một chiếc mũ bạc nho nhỏ và một cây kiếm bạc.

Với trang bị trong tay, cậu dần lấy lại tự tin!

Cậu cẩn thận quay về sofa cùng với thanh kiếm của mình, một chiếc đĩa đồ ăn lơ lửng bay trong không khí.

Chiếc đĩa nhìn thấy cậu, nhanh chóng bay qua.

"Mi đừng có mà qua đây."

Chiếc mâm vẫn bay bay.

Tạ Kiều hít sâu một hơi, dùng hết sức vung kiếm về phía không khí, phảng phất như chạm vào một thực thể, nhưng lại không có gì xảy ra cả.

Tạ Kiều lấy hết can đảm vung thêm một nhát.

Hai nhát.

Ba nhát.

...

Cậu không biết bản thân đã vung hạ bao nhiêu nhát kiếm nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra, cậu chán nản ngồi sụp xuống đất cúi gằm mặt, nhìn bóng lưng thôi cũng biết buồn cỡ nào.

Đúng lúc này, một giọng nói như rối gỗ đột nhiên vang lên: "Cậu không vui hả, có phải do tôi đã làm sai cái gì chăng?"

Tạ Kiều theo bản năng hỏi: "Tôi đánh ông nhiều thế sao ông không đáp trả?"

"Muốn đáp trả thế nào?" Giọng nói rụt rè hỏi.

"Thì ông phải đánh lại, hoặc là chảy máu gì chứ." Tạ Kiều nghiêm túc đáp.

"Nhưng tôi không muốn đánh cậu."

Giọng nói có vẻ hơi khó xử.

Một giây sau...

Dưới đất bắt đầu rỉ ra những vệt máu lớn.

Đây là phim kinh dị à?

Tạ Kiều ngơ ngác nhìn, giọng nói kia lại cẩn thận hỏi: "Cậu xem như thế có được không? Cậu mau ăn cơm nhé, tôi đã nấu rất lâu đấy."

Không hiểu sao cậu lại nghe ra chút ấm ức xen lẫn trong đó.

Một suy đoán hiện lên trong đầu cậu.

Cậu quay về phòng sách, mở báo cáo tiếp nhận.

Quả nhiên, trên trang giấy trắng xuất hiện giới thiệu dòng chữ giới thiệu về sinh vật mới.

...Sinh ra trong đống xương trắng U Minh, sự tồn tại của nó khiến vô số kẻ khiếp sợ. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc mở ra thế giới của những u linh, đừng mơ tưởng thu phục nó, nó chỉ biết cắn nuốt máu thịt của ngươi mà thôi.

Hóa ra là u linh à.

Bảo sao không nhìn thấy được.

Tạ Kiều nhìn dòng chữ giới thiệu, không sao liên tưởng được u linh nhút nhát sợ sệt mời cậu ăn cơm với u linh đáng sợ trên giấy.

Mặc dù u linh là sinh vật mạnh nhất cậu từng gặp trong trạm tiếp nhận, mới ngày đầu tiên đến đây đã thoát khỏi được buồng giam, im lặng không tiếng động đi vào nhà cậu.

Tạ Kiều cầm chiếc đĩa trên không trung, không phải thịt thỏ như trong tưởng tượng mà là một phần thịt bò kho tiêu.

Bởi vì để quá lâu nên lớp dầu nóng trên miếng thịt bò đã đông lại, nhưng Tạ Kiều vẫn há miệng ăn từng miếng một.

Sau khi ăn xong cậu nhìn u linh nói: "Cảm ơn."

Cậu suy nghĩ chốc lát, vô cùng hối lỗi nói tiếp: "Ngại quá, vừa nãy tôi đã đánh ông, tại tôi quá nhát gan nên không thể khống chế được tay mình."

Nhát gan hả?

Lần đầu tiên trong đời u linh gặp một con thỏ dũng mãnh thế này, người bé bằng cái nắm đấm mà dám tấn công hắn, trong lòng hắn thầm xếp loài thỏ vào nhóm sinh vật nguy hiểm.

Giọng hắn khàn khàn, tựa như khớp xương rối gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt: "Không sao đâu." Dù sao hắn cũng không biết đau là gì nữa rồi.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, đặt bát đĩa bẩn vào bồn rửa bát, nhưng cậu còn chưa kịp rửa vòi nước đã tự động bật, bát đĩa tự nhảy xuống nước làm sạch.

Cậu không làm nữa, chuẩn bị cầm cây lau nhà lau sạch đống máu trong phòng khách, nhưng khi cây lau vừa mới chạm đất thì nó đã tự bắt đầu lê mình.

Này còn chưa tính, sau khi u linh làm xong việc, hắn bắt đầu tổng vệ sinh ngôi nhà. Căn phòng xám xịt như khoác trên mình một chiếc áo mới, ngay cả đám cỏ cũng được tưới nước một lần khiến chúng vui muốn chết.

"Khát chết tôi, cuối cùng cũng tưới nước."

"Mái tóc bị gặm hói của tôi mọc dài rồi nè!"

"Suỵt, cẩn thận không bị con thỏ tai cụp kia nghe thấy đấy."

Tạ Kiều: ... Đây chắc chắn không phải u linh mà là nàng tiên ốc mới đúng.

Còn đám cỏ kia nữa, thực sự quá lắm lời.

*

Biên Thành, phòng trưng bày nghệ thuật.

Cố lão đứng ở tầng tám phòng trưng bày nghệ thuật, nhìn doanh trại của sở nghiên cứu bên ngoài Biên Thanh, giống như những túp lều nhỏ vây kín Biên Thành.

"Cố lão, vì sao ngài không để họ tiến vào?"

Người bên cạnh ông lão kính cẩn hỏi: "Nếu như thật sự có quái vật vậy chẳng phải ngài đang gặp nguy hiểm sao?"

Còn chưa dứt lời, Cố lão đột nhiên lên tiếng: "Quái vật đáng sợ, chẳng lẽ sở nghiên cứu không đáng sợ à?"

Ánh mắt Cố lão thấu triệt, giọng nói vẫn mang ý cười như cũ.

Nhưng lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, người nọ cúi đầu, lưng áo thấm ướt mồ hôi lạnh. Cho dù biết bao năm qua hắn luôn đi theo bên người Cố lão song cũng không tài nào đoán nổi suy nghĩ của ông.

Trong tiệm sửa chữa nhỏ hẹp, Lý Trạch và Hạ Giản đang ngồi chuẩn bị cho buổi tuyển dụng buổi chiều.

Tòa nhà văn phòng họ thuê cách tiệm sửa đồ không xa, bởi vì giá thuê rẻ bèo nên bên ngoài không được đẹp lắm, bức tường loang lổ, tràn ngập hơi thở của một tòa cao ốc cổ.

Cả hai đều chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân viên mảng kỹ thuật.

Việc tuyển dụng nhân viên kỹ thuật rất đơn giản, Lý Trạch chỉ cần xem sơ yếu lý lịch và hỏi một vài vấn đề đơn giản trước khi đưa ra quyết định đi hay ở.

Tuyển dụng tài vụ cũng đơn giản, chỉ có một người tới ứng.

"Nhiễm Chu đúng không, tôi thấy cậu từng có kinh nghiệm làm việc ở thành phố lớn, còn có chứng chỉ trung cấp kế toán, vì sao lại chọn làm việc trong công ty chúng tôi?"

Lý Trạch vừa lật sơ yếu lý lịch vừa hỏi.

Khác với nhân viên kỹ thuật có lương mấy chục nghìn tệ mỗi tháng, lương nhân viên tài vụ chỉ 4000/ tháng, ngoài việc bao ăn bao ở thì mức lương hoàn toàn không hấp dẫn.

Nhiễm Chu là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt baby, hai má lộ lúm đồng tiền mỗi khi cười: "Thứ tôi nhìn trúng là sự phát triển của thành phố Biên Thành, nếu có cơ hội tôi còn muốn định cư ở đây. Tuy mức lương ở thành phố cao nhưng giá nhà cũng cao không kém."

Lý Trạch và Hạ Giản liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đang rất cần người làm tài vụ, cảm thấy người này không có vấn đề nên nhận luôn.

Ba người thuê nửa tầng tòa nhà văn phòng, phong cách trang trí cũng không có thay đổi nhiều, bàn ghế đều là của khách thuê cũ để lại, chẳng qua nhân viên còn chưa tuyển đủ nên ngày đi làm chính thức vẫn là ngày hôm sau.

Nhiễm Chu sống cùng một chỗ với họ, ba người vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng chợt dừng bước chân.

Nhiễm Chu không hiểu nhìn Lý Trạch.

"Đợi giám đốc Ngu." Lý Trạch nhìn đồng hồ trên tay trái: "Giờ này chắc bên kia cũng xong rồi."

Nhiễm Chu hơi suy tư.

Thời gian trôi qua từng chút.

Ngay khi Ngu Hàn Sinh vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, khẩu súng trên tòa nhà đối diện ngắm thẳng vào y.

"Mày có chắc một viên đạn nhỏ như vậy có thể gϊếŧ chết con quái vật kia không?" Người cầm súng thong thả lên đạn, hiển nhiên không để rắn lớn vào mắt.

"Có thể." Người đỡ giá súng bắn tỉa bên cạnh nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn miệng vết thương do cố giãy khỏi đống xích của nó chưa lành, viên đạn được làm từ dây xích trói nó dưới đất, dùng nhiệt độ cao nung chảy chế thành đạn dược, có thể khiến vết thương cũ của nó nặng thêm."

Tay súng bắn tỉa ngừng nói, trong mắt chỉ có mình rắn lớn.

Tính cảnh giác của con quái vật này rất cao, gã kiên nhẫn chờ đợi, vào thời khắc con quái vật chuẩn bị xoay người, gã nhắm ngay vào phần bụng yếu ớt của rắn lớn.

Viên đạn nhanh chóng xé gió lao đi.

Nhưng ở trong mắt rắn lớn thì chẳng khác gì pha chuyển động chậm, Ngu Hàn Sinh nhíu mày, bước về phía trước một bước tránh quỹ đạo viên đạn.

Nhưng một giây sau...

Viên đạn nhỏ như tự có ý thức xuyên qua lưng y, lẩn sâu vào trong máu thịt.

Song Ngu Hàn vẫn không dừng bước, vẻ mặt như thường.

Trên cao ốc văn phòng, tay súng bắn tỉa lắc đầu: "Ngay cả một giọt máu nó cũng không chảy, tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm đắc tội Trung Quốc?"

"Không đúng."

Một kẻ khác nhíu mày suy tư, đem kết quả gửi cho doanh trại đóng quân ngoài Biên Thành, gã như nghĩ tới gì đó...

Nhưng đã không còn cơ hội để nói, một lưỡi kiếm đen im hơi lặng tiếng rạch một đường máu trên cổ chúng.

*

"Tiểu Chu, cậu ở trên gác mái." Hạ Giản giúp Nhiễm Chu xách hành lý lên: "Tuy điều kiện công ty hơi kém một chú nhưng sau này nhất định sẽ tốt hơn."

"Giám đốc Ngu cũng ở nơi này sao?" Nhiễm Chu nhìn gác mái nhỏ hẹp dính đầy bụi bặm.

"Lý Trạch với tôi ở cùng một phòng, Tiểu Ngu thích yên tĩnh nên sống dưới tầng hầm một mình. Đúng rồi, nếu cậu không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn." Hạ Giản dặn dò.

"Tôi biết rồi."

Nhiễm Chu mỉm cười lộ hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại.

Ngu Hàn Sinh về phòng đóng cửa.

Trong nháy mắt cánh cửa vừa khép chặt, y dựa lưng lên ván cửa.

Nửa người trên chằng chịt vết sẹo cũ mới bị quần áo che lấp, mãi cho đến tận lúc này, thứ máu tươi đỏ sậm trong cơ thể y mới không ngừng chảy ra bên ngoài, làn da bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt. Y không nói gì, chỉ im lặng nhắm chặt hai mắt.

Trong điện thoại, bé thỏ tai cụp nằm trên bàn viết nhật ký.

...Ngài Ngu cho mình mượn một bộ áo giáp, một chiếc mũ giáp và một thanh đoản kiếm.

Cậu không biết đến bao giờ bản thân mới ra ngoài được, nhưng vẫn viết từng chữ xuống, hy vọng sau khi ra ngoài có thể trả lại.

Sau khi viết xong, cậu thì thầm nói: "Cảm ơn."

Giọng Tạ Kiều rất nhẹ.

Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn nghe thấy, như một tia sáng mịt mờ trong bóng tối, yếu ớt xuất hiện trước mặt y.

Rắn lớn bị thương nặng mở to đôi mắt đen nhánh, cực kỳ chậm chạp gõ từng chữ viết. Trên tay y còn dính máu, màn hình vốn sạch sẽ bỗng chốc ngưng tụ làn sương máu mỏng manh.

Làm thế nào cũng không lau sạch nổi.

Ngu Hàn Sinh cụp mắt.

Tạ Kiều hoàn toàn không hay biết gì, khi cậu vẫn đang viết tiếp, điện thoại chợt rung, cậu vuốt mở màn hình, ngài Ngu gửi tới một tin nhắn.

...[Không cần nhớ.]

Ánh mắt y rơi xuống cuốn nhật ký, không chờ cậu đáp, màn hình điện thoại lại hiện lên một dòng chữ khác.

...[Em muốn gì anh cũng sẽ cho.]