Người Yêu "Anh Em" Của Tôi

Chương 12




Phương Tiểu Lương bước nhanh xuống xe, tức giận đến nỗi dùng lực tay đẩy cánh cửa vang lên “sầm”.

“Trợ lý Phương, chào buổi sáng.”

Tiếng gót giày kêu vang trong một đại sảnh vô cùng lớn, cùng lúc cũng vang lên thật nhiều tiếng chào hỏi.

Cô miễn cưỡng giấu đi vẻ mặt tức giận ban nãy, kiếm lấy một nụ cười ôn hòa đáp lễ, “ Vâng! Chào buổi sáng!”

Sau đó giậm chân từng bước tiến vào gian thang máy có kiến trúc hết sức lạ mắt, ấn nút  lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Mấy ngày nay cô bận tối mắt tối mũi trong phòng làm việc, nguyên do là vì vốn dĩ có 10 người cùng làm việc, nhưng Nhã Lily – một nhân viên quan trọng đã vắng mặt, cho nên công việc mới đùn đống thế này.

Cô hít sâu một cái, lặng lẽ nén lửa giận xuống, sau đó gõ gõ cánh cửa rồi đẩy vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Vừa bước vào là cảnh xuân hừng hực đập vào mắt cô, chỉ có điều địa điểm không phải ở trên giường mà là trên ghế salon.

“A…. Vào đi, dùng sức, thêm chút nữa đi….Ưm…………” Từng âm thanh rên rỉ phát ra từ người phụ nữ nằm trên salon không khỏi khiến người ta phải rợn tóc gáy.

“Bảo bối, thế này đúng chưa?” Người đàn ông kia cũng không chịu yếu thế, luân phiên nâng lực đẩy mạnh vào, cũng không quên hỏi thăm bạn tình.

“A! Đúng… ừ….. anh thật tuyệt a…”

Nam chính nữ chính trên salon say mê đùa giỡn như vậy hiển nhiên không phát hiện đang có người đứng xem, cứ ra sức ân ái nhau, rên rỉ không ngừng.

Cảnh nóng này đối với Phương Tiểu Lương không lạ chút nào, cho nên cô thản nhiên lấy trong túi xách một sấp văn kiện, vừa đọc vừa chờ đợi bọn họ đánh chuông thu binh.

Thật vất vả, cặp nam nữ sau một hồi hoan lạc cuối cùng thét lên một tiếng chói tai báo hiệu buổi tiệc vãn, bọn họ cuối cùng  đã thỏa mãn.

Lan Nais theo tư thế thở dốc vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phương Tiểu Lương.

“Ách…. Phương, trợ lý Phương…..” Anh lúng túng lên tiếng.

Phương Tiểu Lương vẫn giữ nguyên tầm mắt, nhàn nhạt cất lời nói với anh, “ Chờ 5 phút nữa tôi đọc xong văn kiện, thời gian này hai người nhanh mặc lại quần áo, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lily đã hiểu ý, cầm lấy quần áo vội vã mặc vào, hoảng đến mức nút ở tay áo vẫn chưa kịp chỉn chu liền chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc, thẳng tới phòng thư kí.

Lan Nais mặc quần áo mà cười khổ, trong lòng rất buồn phiền không hiểu vì sao gần đây thường khiến Phương Tiểu Lương nhìn thấy sắc xuân của mình.

Chưa đến 5 phút đồng hồ, Phương Tiểu Lương mắt rời khỏi văn kiện, đưa mắt hướng nhìn bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Lan Nais, “Anh giải thích đi, vì cái gì lại muốn cùng Đồng thị quan hệ dây dưa?”

“Không phải chúng ta cùng  bọn họ có quan hệ, là bởi vì khách hàng cảm thấy so với Đồng thị, lực hút của chúng ta mạnh hơn, cho nên mới chuyển hướng hợp tác cùng công ty ta.” Anh phủ nhận.

Phương Tiểu Lương hít sâu một cái, “Anh cho rằng tôi ngu ngốc lắm sao? Cho rằng tôi không biết anh nhờ nhân viên nữ của mình lấy sắc đẹp tranh giành khách hàng sao?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Đã vậy thì sao? Giao thương quan trọng nhất là thủ đoạn, khách hàng muốn gì chúng ta đều phải cố hết sức đáp ứng.” Anh vẫn một mực khăng khăng.

”Lan Nais tổng giám đốc, tôi nhớ anh so với tôi hiểu rõ tác phong làm việc của Lâm tiên sinh thế nào.” Cô cố nén xuống tức giận, lạnh nhạt mà nói, “Tôi tin chắc rằng ông ấy nhất định sẽ không đồng ý anh làm như vậy. Đối đầu Đồng thị đối với chúng ta có ích lợi gì? Anh cũng nên hiểu rõ lực ảnh hưởng của Đồng thị ở Đức mạnh đến mức nào.”

“Vậy nên trước mặt Đồng thị chúng ta nên phản kích một chút, nhân tiện củng cố địa vị của công ty ở Đức.” Anh vui vẻ nói ra kế hoạch của mình.

“Lan Nais, hành động này của anh nhất định sẽ dấy lên phong ba, đồng thời cũng tuyên bố đối địch chính thức với Đồng thị.” Cô hít sâu một cái, nhàn nhạt chỉ ra.

“Tại sao?” Anh còn ngây ngố không hiểu tình huống gì.

“Anh chiếm khách hàng của Đồng thị nhiều như vậy chẳng lẽ cho rằng tổng giám đốc Đồng thị sẽ bỏ qua chuyện này sao? Hay anh còn chưa nghe qua tổng giám đốc Đồng thị xử trí tàn nhẫn như thế nào với công ty Nhã Thái?”

Ban đầu cũng là do bên Nhã Thái ti tiện chiếm đoạt một lượng nhỏ khách hàng của Đồng thị, tổng giám đốc Đồng thị lập tức dùng kế làm cổ phiếu của Nhã Thái rớt giá dữ dội, rồi lại thu mua số lượng lớn. Sau khi chiếm hữu Nhã Thái, liền phân hủy nó thành một ngành nhỏ trong Đồng thị, khiến cái tên Nhã Thái biến mất khỏi trái đất từ đó.

“Anh cho rằng anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao?”

Khuôn mặt Lan Nais từ từ chuyển sang bộ dạng kinh hoảng.

“Những ngày kế tiếp, dám chắc anh cùng tri kỉ hồng nhan kia phải xa nhau dài dài, bởi vì anh phải khẩn trương hết sức để ứng phó với phản kích bên Đồng thị.” Phương Tiểu Lương có chút hả hê nói.

“Trợ lý Phương, cô sẽ luôn ở đây để giúp đỡ tôi, chẳng phải sao?” Nghe được tin mình phải một mình đối đầu với Đồng thị, anh cảm thấy rất hoang mang.

“Iga Lâm tiên sinh ngụ ý muốn tôi tới Đức để giúp đỡ anh, để công ty cùng Đồng thị hợp tác, cũng nhằm củng cố địa vị công ty ở Đức, nhưng anh lại muốn đối đầu với Đồng thị, như vậy thì ý tứ của Lâm tiên sinh cũng rõ ràng cả rồi.” Ý của cô là sẽ không giúp đỡ anh, ít nhất là trong tình huống đối đầu với Đồng thị.

“Nhưng --- -------“

“Thời gian này ở Đức, tôi sẽ chỉ tham gia xử lý một ít công văn hành chính của công ty, đồng thời đi giao tiếp với khách hàng, bất luận là gì cũng không tham dự vào chuyện của anh.” Cô cắt lời anh, cầm văn kiện thả lại vào cặp.

Dù sao công ty cũng không phải của cô, cô chỉ đảm nhận chức trợ lý nho nhỏ của tổng giám đốc mà thôi, hơn nữa nếu cùng Đồng thị đối địch, không khác gì lấy trứng chọi đá, tự rước họa vào mình, động vào chỉ thêm buồn phiền, cho nên cô cần gì phải chuốc lấy cực khổ vào người.

“Trợ lý Phương, tôi sẽ phản ánh năng lực làm việc của cô với Iga Lâm tiên sinh.” Lan Nais thấp giọng uy hiếp.

Cô đang đi về phía cửa nghe đến đó thì dừng lại, nửa xoay người để anh nhìn thấy một bên mặt, cô không chút quan tâm, “Xin cứ tự nhiên, có điều, anh làm như vậy không có ích lợi gì cho mình đâu, hơn nữa tổng giám đốc Lan Nais, ngài suy nghĩ thêm một chút đi, xem xem Iga Lâm tiên sinh sẽ tin tưởng ai?” Cô mở ra khóe miệng một nụ cười nhạt.

Anh khẽ nguyền rủa, phát hiện mình đã sai lầm khi chọn phương án uy hiếp này.

“Cô thật sự không quan tâm đến sống chết của công ty sao?” Anh vùng vẫy giả chết.

Có lẽ, ánh mắt của cô lúc này phản ánh điều anh nói là không sai.

Cô cười nhạo một tiếng, “Tin tôi đi, tổng giám đốc Lan Nais, anh nhất định sẽ có một thời gian “trọn đời khó quên”. Tha lỗi cho tôi công việc bận rộn, xin được đi trước.”

“Hẹn gặp lại, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Lúc này trong đầu cô không hề có chút ý niệm nào về chuyện trở về phòng làm việc, còn tổng giám đốc Lan Nais, ý niệm trong đầu anh không gì khác ngoài việc tuyên bố cho một cuộc sống bận rộn sắp bắt đầu.