Từ tiệm Chu Tam đi ra, vừa chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Chu Tam lại vang lên bên trong, đại khái chính là ngày mai giờ này lại đến tìm hắn một chuyến.
Có chút đoán không ra Chu Tam đang nghĩ gì, nhưng tôi vẫn đáp lại.
Đem chu sa cùng lá bùa đưa cho Cát Uyển Nhi, tôi tiếp tục đưa cô ấy đến chợ rau mua một con gà trống lớn, toàn thân đỏ hồng
Tôi nhớ rất rõ, trong đống đồ mà ông nội để lại có một số pháp khí ông từng sử dụng. Mạnh Nhiên hiện lại đã không tính là oán linh nữa, oán linh chân chính là đứa trẻ trong bụng cô ấy. Muốn đối phó với tiểu gia hỏa kia thì không thể ngồi chờ chết mà phải chủ động xuất kích
Trở lại khách sạn, để tránh ông chủ nhìn thấy, tôi trực tiếp nói Cát Uyển Nhi đem đồ cất ở phòng cô ấy, còn tôi về lại phòng mình lấy một cái ống mực, ba cành liễu khô để phòng vạn nhất (đề phòng những việc không hay, không lường trước được)
Chu sa trộn với máu gà rồi rót vào ống mực.
Phần còn lại tôi dùng vẽ ba đạo phù (bùa đấy). Đây là lần đầu tiên tôi vẽ bùa, ai cũng nói khi vẽ phải nín thở ngưng thần thì mới có hiệu quả. Nín thở thì tôi làm được, nhưng ngưng tụ tinh lực toàn thân lại thì có chút miễn cưỡng, hy vọng vẫn hiệu quả.
Nhưng ngay lúc tôi quay đầu, Cát Uyển Nhi lại đứng sững tại chỗ, ánh mắt mờ đi, một tay bám vào ống mực, miệng tựa như đang lẩm bẩm điều gì đó
Tôi thấy có gì đó không ổn, định gọi cô ấy nhưng phát hiện đôi mắt cô đã sáng trở lại. Cát Uyển Nhi nhẹ nhàng mở miêng, không đầu không đuôi nói một câu, “Ông năm đó thật lợi hại!”
Tôi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, tôi biết ông nội chính là một trưởng bối nghiêm khắc, không chỉ không cho tôi chạm vào đồ vật có liên quan đến vớt xác mà ngay cả những sai sót trong học tập của tôi cũng sẽ bị ông chỉ trích nặng nề
Sau đó bởi vì cha tôi không thể tìm được ai trông nom tôi khi hai người đi vớt xác nên dắt theo cả tôi, ông nội mới nới lỏng kiểm soát với tôi một chút.
“Em vừa nói gì?”
Tôi nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé vô hại của Cát Uyển Nhi, hỏi.
Cát Uyển Nhi dường như lại thất thần, chỉ nhếch miệng cười với tôi một tiếng, cũng không chuẩn bị giải thích
“Không có gì, em đang trêu anh thôi”
Cát Uyển Nhi mỉm cười lần nữa, tôi lúc này với thu hồi ánh mắt đặt trên mặt cô ấy. Nếu tôi thực sự tin là cô ấy chỉ trêu chọc mình thì cũng quá ngây thơ rồi
Cát Uyển Nhi có bí mật. Hơn nữa không phải là bí mật bình thường, nhưng cô ấy không nói tôi cũng không nhất định ép cô ấy nói. Tôi tin khi thời điểm chín muồi cô ấy sẽ tự động mở miệng với tôi.
Vả lại lão Cát không cho cô ấy đi học, ngược lại còn cho học Tứ thư Ngũ kinh, riêng điểm điểm này cũng đủ làm người ta cảm thấy kì quái.
Tôi cười cười, gõ đầu cô ấy một cái, nói, “Đêm nay em ở lại, anh ra ngoài có chút chuyện, sáng mai sẽ về”
Cát Uyển Nhi không hỏi tôi có chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu
“Vậy em đi mua đồ ăn!”
Rất lâu trước khi đến đây tôi đã đưa tất cả tiền cho Cát Uyển Nhi. Tên như ý nghĩa, cô ấy bây giờ là bà quản gia của tôi. Nhìn người đối diện nhảy cẫng đứng dậy, trong lúc lơ đãng toát ra chút khí tức (có thể hiểu là hơi thở thiếu nữ), tôi không khỏi nhớ tới lời lão Cát nói với tôi vào cái đêm trước khi chết.
Ông ấy nói nếu tôi và Cát Uyển Nhi tình đầu ý hợp, ở bên nhau cũng chẳng có gì sai.
“Trần Tùng à Trần Tùng, mày thật là cái vương bát đản (thằng khốn)”
Tôi tự cho mình một cái tát. Hiện tại Cát Uyển Nhi cùng lắm chỉ mới mười sáu, vậy mà tôi lại sinh ra cái tâm tư này
Sau bữa tối, tôi đem mấy thứ đã chuẩn bị ra khỏi cửa, gió đêm phơ phất. Tạm biệt Cát Uyển Nhi xong, xác định cánh cửa khách sạn đã đóng lại tôi mới hít một hơi thật sâu, đi về phía sông Hồng Hà- địa điểm hẹn hôm qua
Trong tay tôi ôm một chiếc thuyền giấy khoảng chừng nửa mét do Cát Uyển Nhi gấp tạm. Đêm nay có thể làm cho thi thể Mạnh Nhiên nổi lên hay không còn phải trông chờ vào chiếc thuyền này
Không bao lâu, tia nắng cuối cùng của ngày cũng biến mất sau đường chân trời, bốn phía càng thêm thâm trầm, bóng đêm nhanh chóng bao phủ lấy
Bất kể là ai thì vẫn luôn có một nỗi sợ không lời đối với bóng tối, tôi cũng chẳng ngoại lệ. Điều khiến tôi sợ nhất là một khuôn mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện giữa màn đêm. Nghe ông nội nói lúc nhỏ tôi từng bị quỷ mê một lần, nửa đêm nửa hôm xông vào nghĩa địa của thôn. Nếu không phải cha tôi thức dậy thấy tôi biến mất, chỉ sợ lần đó tôi đã phải nằm lại trên núi.
Đối với mấy lời này của ông nội tôi không có chút sấn tượng nào. Thứ duy nhất còn ấn tượng là một khuôn mặt thê thảm, khi thì là một người phụ nữ, khi lại giống như mặt của người giấy, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ nhớ có thế
Rất nhanh tôi đã đến địa điểm hôm qua, nơi này vẫn còn cách Hồng Hà một đoạn. Tuy nói như vậy nhưng tôi có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách trên bờ sông, cũng bao gồm những âm thanh không phân biệt được.
Tôi đặt mấy thứ mang theo xuống đất, nhịp tim không hiểu vì sao lại nảy lên kịch liệt. Ruốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên tôi làm những chuyện này. Trước đó vớt xác là bị cưỡng ép, suýt chút nữa đã đem thân mình đi góp vui luôn. Mặc dù lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ nhưng nói cho cùng vẫn là lần đầu, trong lòng không hoảng sợ là nói dối.
Cũng chính lúc lòng tôi còn ngổn ngang thấp thỏm, một trận gió âm thổi qua, lạnh lẽo liền từ hai chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, tôi không nhịn được hắt hơi một cái, có mấy giọt nước nhỏ xuống mặt
Tôi từ từ ngước lên, vừa hay đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Nhiên
“Tôi đi tôi đi, lúc cô xuất hiện đừng có đáng sợ như vậy được không”
Mới lúc nãy tôi còn đang suy nghĩ về khuôn mặt quái dị mơ hồ trong tâm trí mình, Mạnh Nhiên lại bất thình lình xuất hiện dọa tôi giật điếng người
Tôi nói xong, Mạnh Nhiên liền nhanh chóng hạ xuống. So với đêm qua thân hình cô ấy dường như trong suốt đi một ít, có vẻ hư ảo hơn rất nhiều
“Anh sao vậy?”
Phát hiện chút thay đổi nhỏ này của Mạnh Nhiên, tôi hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô ấy liền chỉ chỉ cánh tay tôi, rồi chỉ đến ngón tay tôi cắn đêm qua
“Máu của anh làm tôi thấy vô cùng khó chịu”
Câu nói của Mạnh Nhiên khiến tôi nhớ lại tiếng thét xuất hiện khi tôi muốn đem máu mình điểm lên giữa trán cô ấy. Tiếng kêu thảm thiết kia là của một đứa trẻ, hơn nữa sau khi Mạnh Nhiên thấy máu trên tay tôi cũng có vẻ không thoải mái. Trực tiếp biến mất luôn
“Xin lỗi”
Nghe Mạnh Nhiên nói như vậy, tôi lập tức co ngón tay đã cắn hôm qua lại. Nhưng nó nhắc nhở tôi nhớ, lần trước bị quỷ mê ở trong sông Hồng Hà suýt chút nữa không thể đứng dậy, thế mà sau khi lòng bàn tay tôi bị xước, thứ nắm lấy mắt cá chân tôi lại tựa hồ bị kinh hoàng như gặp phải điều gì đó vô cùng khủng khiếp cho nên mới thu cánh tay lại.
Có vẻ thứ kia cũng sợ máu của tôi. Nếu không phải tôi đổ máu, thật không biết liệu tôi có thể ra khỏi đáy nước an toàn hay không.