Người Vớt Xác

Chương 17




Cuối cùng tôi cũng bò được lên bờ, toàn thân tê liệt nằm thở hổn hển trên đất. Tôi nhìn lại, mấy thứ phía dưới đã chìm vào trong nước.

Tôi lúc này mới dám đổ người xuống, ngửa mặt lên nhìn trời, trong lòng niệm A di đà phật và không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Không lâu sau, có tiếng bước chân tới gần, là trưởng thôn đã trở lại

Ông ấy và hai thôn dân nữa cùng nhau mang mấy đồ Chu Tam cần đưa cho hắn. Quen thuộc nhất chính là con chó đen, nó là con chó của Từ Trọng mà Từ Phượng dắt về.

“Trưởng thôn, mọi người cứ đi trước đi. Buổi tối hôm nay nhất định phải đóng chặt cửa nẻo, cho dù nghe thấy cái gì cũng không được mở ra ngoài nhìn.” Chu Tam nhận lấy đống đồ, luôn miệng dặn dò

Khi tôi đứng dậy, người đã tốt hơn nhiều. Trưởng thôn vừa mới rời đi. Chu Tam ôm cổ con chó đen nói “Hắc tử, quanh đi quẩn lại vẫn là mày làm bạn với tao”

Tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng khi Từ Phượng giúp tôi tìm máu chó đen có nói con chó Thuần dương mười tuổi là tìm thấy được. Tôi chỉ biết vậy nhưng không tìm hiểu thêm.

Hóa ra đó chính là Hắc tử. Bị lấy nhiều máu như vậy mà nó vẫn to lớn cường tráng, quả nhiên là không tầm thường

Ngay sau đó Chu Tam cắt đùi con gà và chân của Hắc tử, nhúng hương tiền và giấy vàng vào trong máu một lúc rồi đốt cháy. Cũng không cắm ở phía đối diện mà đem vứt hết xuống đập chứa khi chúng vẫn còn đang cháy dở

Tức khắc liền có sóng to gió lớn xuất hiện, y hệt cơn đại hồng thủy từ phía chúng tôi cuồng nộ ập về hướng ngược lại.

Xong rồi hắn đem con gà trống đặt ở mũi thuyền, còn đưa Hắc tử đứng dưới đuôi thuyền, lấy dây buộc mấy ống mực cùng bút chu sa bước lên thuyền một lần nữa, “Đi”

“Đi nữa á?” Tôi sững sờ

Nhìn xuống  chiếc “quần váy” xúng xính của mình, trái tim yếu đuối vẫn đang đập thình thịch, Chu Tam có lộn không vậy?

“Đừng quên lệnh của ông nội cậu” Chu Tam trả lời

Thôi thì bất đắc dĩ lại phải lên thuyền vậy

Mặt nước thật yên bình. Lần này tôi chuyển sang chống thuyền, Chu Tam thì tiếp tục cầm bút chu sa thấm tiết gà và yêu cầu tôi đưa thuyền đi bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Cũng chẳng biết hắn lên bờ vẽ vời cái gì.

Hắn còn dùng mấy ống mực lấy máu Hắc tử, đặt một cái đĩa ở vị trí đã đánh dấu trước đó. Hoàn thành xong thì con gà đột nhiên co rúm lại

Tôi giật mình một cái, đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chu Tam buồn cười nhìn tôi, tôi xem như không thấy đảo mắt qua chỗ khác

Hắn trực tiếp nhấc con gà lên giết nó, nhỏ máu vào ống mực rồi ném tới trước mặt Hắc tử cho nó ăn

Trên đường về, Chu Tam đem dây ống mực rút ra, đi dọc theo con thuyền đổ xuống nước.

Cho đến khi thuyền vào bờ, hắn mới lên tiếng, “Lôi đi”

Tôi nghe theo, cùng hắn đem dây ống mực kéo lên từng chút từng chút một. Chỉ là một sợi cây câu mà chẳng hiểu sao lại nặng đến vậy

Hai chúng tôi đã phải dùng hết sức từ thời cha sanh mẹ đẻ đến giờ. Dây mới lộ ra khỏi mặt nước đã sớm thành hình lưới, bên trong không hề có con tôm con cá nào mà là những thi thể con nít

Cái này tôi có biết, ông nội đã từng nói, ngày xưa trong thôn sinh đẻ rất nhiều, mấy bé gái ra đời đều bị ném xuống đập nước. Tôi không biết nó đã nằm đây bao lâu rồi nữa.

Hãy thử tưởng tượng trẻ sơ sinh mới mở mắt thì lớn được bao nhiêu? Nhưng những gì chúng tôi có thể thấy bây giờ là tứ chi của mỗi em bé dày như củ sen, mà cơ thể lại không hề trương lên, gân xanh nổi đầy trên bụng

Tôi không biết vớt được nhiều ít bao nhiêu, dù sao mấy cái đầu ở trong lưới cứ san sát nhau làm tôi không thể đếm được. Dù cho cơ thể đều hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng khi trương lên mấy bộ phận khác lại lõm vào trông thật kỳ dị.

Tôi sợ hãi gào một tiếng. Vứt ống mực trong tay xuống, theo quán tính kéo luôn cả cái của Chu Tam, hắn suýt chút nữa cũng bị rớt xuống. Hắn quay người lại mắng tôi, “Cậu làm cái m* gì thế?”

Tôi….

Lúc này muốn nói tôi không cố ý chắc hắn cũng chẳng tin.

Nhưng mọi chuyện có thể đổ lỗi cho tôi sao? Phải nói cho rõ nha, người bình thường nhìn thấy mấy thứ này ai mà không sợ hả?

Chu Tam tranh thủ thời gian nhặt lại dây mực, nhưng tôi đồng thời nghe được tiếng cười khanh khách của trẻ con, đại não đơ ngay tức khắc, không dám tiến lên nữa.

Khi kéo lên lần tiếp theo, dây trở về dạng sợi câu như ban đầu, lưới với hài nhi đều đã biến mất từ lâu

Hắn giận điên đá vào mạn thuyền, vứt dây mực đi rồi quay lại nhảy phốc lên bờ, tôi đành phải theo sau.

Tiếng cười trẻ con càng lúc càng lớn, tôi còn chưa kịp phản ứng Chu Tam đã một tay kéo tôi lập tức chạy về phía trước. Hắc tử xoay người sủa nhặng lên, nhe răng trợn mắt.

Tôi đúng là không nhìn lầm, nếu không có Chu Tam e rằng tôi đã lần nữa gặp nạn.

Đuổi sát phía sau là một đống anh hài (xác chết trẻ con), đầu trương to và đang nhếch môi cười, một vài đứa thậm chí còn dàn hàng ngang, khóe miệng kéo rộng tận mang tai, đầu nứt toác ra.

Bọn nó không đếm xỉa tới Hắc tử. Nhao nhao bò lên trên thuyền tiến vào bờ. Hắc tử không lùi bước, cắn một phát vào đứa thứ nhất bò lên, lại dẫm lên đứa thứ hai, rẫy đầu xé thịt ra.

Mấy đứa bị dẫm cũng giống thế, đừng nhìn chúng linh hoạt thực ra chỉ như miếng đậu phụ. Một số nằm lại trên bờ, một số trở vào trong nước

Đồng thời toàn bộ đập chứa nháy mắt lên ánh kim quang (ánh vàng) sáng lóa, mấy đứa kia liền sợ hãi quay đầu nhảy vọt

Hắc tử trực tiếp nhai nát chúng, rồi lại nhổ ra, đống thịt vụn tức khắc hóa thành nùng huyết (mủ và máu)

“Đi thôi” Bốn phía yên ắng trở lại Chu Tam mới bình tĩnh nói, rồi xoay rời chuẩn bị rời đi

“Nghỉ chút đã” Tôi không có đứng dậy mà ngồi liệt trên đất.

Chu Tam quay đầu nhìn tôi một cái, cười khẩy, tiến đến ôm Hắc tử một cách thân mật

Không sai, hai chân của tôi đến giờ vẫn còn đang nhũn ra, căn bản không có cách nào đứng dậy được

Quần tôi rách rồi, trong đêm tối thấy rất rõ cái chân to trắng muốt đang không ngừng run rẩy

Vẫn là câu nói kia, tôi là con người, hai ngày liên tiếp có quỷ mới biết tôi đã phải trải qua những chuyện gì. Nếu để ông nội trông thấy đoán chừng vẻ mặt cũng chẳng tốt hơn tôi là bao nhiêu. Ít ra tôi còn đến đây không hề sợ hãi.

Sau nửa đêm chúng tôi mới về tới nhà. Đèn trong phòng đã tắt từ lâu

Tôi âm thầm oán giận, tim của cha và ông lớn quá rồi đó, tôi không về mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy

“Khặc khặc khặc….”

Nhưng ngay khi tôi mới đặt chân vào sân thì đằng sau vang lên tiếng khóc của anh linh (hồn ma con nít)

Tôi đứng sững lại, Chu Tam liền nói, “Đừng quay đầu, cậu quên mấy lời tôi nói với trưởng thôn rồi à?”

Tôi sửng sốt, cẩn thận lê chân về phía trước, đẩy cửa đi vào mà không ngoảnh lại, lấy lưng đóng cổng.

“Trần Tùng”

“Anh Trần Tùng”

Nghe thấy tiếng động, hai nữ nhân cùng nhau chạy ra bật đèn lên. Thấy chúng tôi trở về mới nhẹ nhõm thở ra.

Hóa ra họ không hề ngủ, tôi hỏi, “Ông nội với cha tôi đâu?”

“Ông nội nói hãy ở nhà chờ hai người quay về rồi đóng cửa lại đi ngủ. Còn ông và chú đã đi đến nhà lão Lý rồi” Cát Uyển Nhi trả lời, Từ Phượng đứng bên cạnh gật gật đầu

Đi chỗ đó làm gì? Cả nhà lão Lý đã chết hết rồi mà!