Từ nhỏ cô đã là một cô nhi, lớn lên trừ bỏ có một cái tên ở ngoài, thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Cho đến năm 18 tuổi, cô được người chú mang về, lúc này cô mới biết được mình là cháu ngoại của một gia tộc nổi tiếng ở nàng là Khang Thành.
Mà con gái của Tô gia là Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, mười tám năm trước đã mất tích, không có tin tức, không biết sống chết ra sao.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của mẹ Lệ hơi khó coi, bà lạnh lạnh lùng nhìn Tô Thiên Từ một cái.
Tô Thiên Từ biết mẹ Lệ rất chán ghét mình, cô cũng không muốn đi tìm nhục. Đối với những vị phu nhân khen không dứt miệng kia thì mỉm cười lấy lệ, nhưng không có mở miệng nói chuyện, ngoan ngoãn mà đi lại gần bà, nói: “Mẹ.”
Mẹ Lệ không muốn cho cô một chút mặt mũi nào, nhưng tốt xấu gì cũng ở trước mắt bao nhiêu người, bà bất mãn nhịn xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt vô cảm.
“Dì Lệ, sinh nhật vui vẻ!” Thanh âm Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui vẻ cùng ý cười.
Vừa nghe thấy tiếng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong tay Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp lớn đi vào, cười đến cực kỳ xán lạn.
Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ đã rất xinh đẹp, lông mày mảnh, mắt to, sống mũi cao, cánh mũi tròn, chiếc cằm nhọn như được một bàn tay tỉ mỉ mà tạo thành. Vẻ ngoài quá mức tinh xảo, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng, cười đến mi mắt cũng cong cong.
Mẹ Lệ nhìn cô ta, trên mặt vốn đang rất lạnh lùng thì lúc này lập tức xuất hiện một nụ cười, nói với cô ta: “Sớm như thế đã tới rồi. Mấy hôm trước con mới bay từ Úc về, sao ngủ thêm một chút đi, khác biệt về thời gian chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.”
Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm mà thè lưỡi, nói: “Con mới về được mấy tiếng, nhưng hôm nay là sinh nhật của dì, sao con có thể vì mê ngủ mà tới muộn được chứ?” Cô ta cười hì hì, liền đặt cái hộp lớn trong tay xuống giữa bàn trà.
“Đây là thứ gì?”
“Woa, thật hâm mộ nha, mỗi năm bà đều có thể nhận được quà của Mộng Dĩnh. Chúng tôi cũng thật đáng thương, đều là hàng xóm với nhau nhưng mà cũng không thấy Mộng Dĩnh để tâm như vậy.”
“Đúng vậy, thế mà tôi cứ nghĩ Mộng Dĩnh sẽ thành con dâu nhà bà, không nghĩ tới…” Lời của Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã bị Lý phu nhân ở bên cạnh Lý chụp lấy tay.
Trên mặt Trương phu nhân còn đang tươi cười thì lập tức ngừng nụ cười lại, có chút xấu hổ mà nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, mà Đường Mộng Dĩnh dường như cũng xấu hổ, đỏ bừng mặt.
Rất nhanh ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía Tô Thiên Từ.
Tô Thiên Từ như không có nghe thấy, cô đứng ở một bên nhìn phía trước, chạm phải ánh mắt của mọi người, cô dịu dàng cười, nói: “Con đi gọt trái cây, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.”
“Không cần, việc này đã có người hầu làm.” Khuôn mặt tươi cười của mẹ Lệ dần thu lại, “Ngồi xuống đi, miễn cho có người nói ta ngược đãi con dâu.”
Những vị quý phu nhân cho dù có ngốc, cùng nhìn ra được điều bất thường giữa hai người.
Dù sao cũng là một đứa con gái ngoài giá thú, đến người cha ruột cũng không rõ danh tính.
Cô ta dựa vào cái gì mà gả vào đệ nhất hào môn gia tộc như Lệ gia chứ?
Nếu không phải vì ông nội của Lệ Tư Thừa là Lệ lão thủ trưởng kiên trì, thậm chí còn lấy cái chết ra để uy hiếp, thì còn lâu Lệ gia mới đồng ý cho Tô Thiên Từ bước chân vào cửa.
Nhìn thái độ của mẹ Lệ, xem ra là vì xuất thân không có giáo dưỡng của Tô Thiên Từ, không có một chút xứng đôi với con trai của bà, làm con dâu của Lệ gia.
Tô Thiên Từ ngoan ngoãn tìm một góc rồi ngồi xuống, thức thời mà cách xa mẹ Lệ.
Kiếp trước, cô đương nhiên là muốn ngồi bên cạnh mẹ Lệ nên mới bị bà tàn nhẫn đuổi đi, nhận một cái kết cục xấu không nói, lại còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biếm một phen.
Nhìn hành động thức thời của Tô Thiên Từ, sắc của mẹ Lệ mới hòa hoãn được đôi chút, rất nhanh bà đã rời ánh mắt đi, hướng về phía Đường Mộng Dĩnh, chuyển đến cái hộp lớn được đặt ở trên bàn, cười đến vui vẻ, “Lần này Mộng Dĩnh chuẩn bị thứ gì cho ta đây? Mỗi lần đều khiến con lo lắng, thật là làm khó con rồi.”