Rất nhanh Lâm Uyển Đình đã bị lôi đi, trả lại sự yên tĩnh vốn có ở trong phòng tạo hình.
Dư Lý lười nhác dựa vào trên sô pha, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, “Rốt cuộc cũng được thanh tĩnh, không phải cậu luôn có sún hệ tốt với cô ta sao? Tớ còn tưởng cậu sẽ giúp cô ta, xem ra cậu cũng không đến nỗi quá ngốc!”.
Đó là đương nhiên, kiếp trước cô đã ngốc quá một lần rồi, nếu kiếp này còn tiếp tục thua trong tay Lâm Uyển Đmình, thì chẳng phải cô sống uổng phí rồi sao?
Tô Thiên Từ cong môi, càng cảm thấy Dư Lý rất hợp với mình.
Kiếp trước cô bị Đường Mộng Dĩnh đầu độc quá nhiều, cho nên toàn tâm toàn ý cảm thấy mình đường đường là con dâu của Lệ gia, không thể giống như trước tiếp tục qua lại với những người khi còn "nghèo khổ" được.
Cô đối với Đường Mộng Dĩnh chưa bao giờ có nửa phần hoài nghi, hiện tại cô mới biết được, hóa ra ngay từ đầu cô đã sai rồi.
Cô đi đến chỗ Dư Lý ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng nói chuyền thì đột nhiên điện thoại của cô ấy vang lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt Dư Lý liền trở nên trắng bệch.
Ánh mắt của Tô Thiên Từ thâm trầm, nhìn cô nghe điện thoại.
“Tôi đang ở bên ngoài.”
Dư Lý cười xấu hổ, rồi nhanh chân bước đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce, mở cửa sau ra ngồi vào.
Tô Thiên Từ giống như thấy người đàn ông một thân màu đen, khí chất ngạo nghễ, nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi.
Tô Thiên Từ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, ánh mắt mang theo đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu.
Kiếp trước, cô đã từng có một lần không biết trời cao đất dày mà ngồi vào ghế lái phụ, kết quả bị anh giữa đường đuổi xuống xe, xấu hổ làm thức ăn cho muỗi ở ven đường.
Chuyện như vậy cô không muốn xảy ra lần thứ hai.
Chỉ là không chờ cô ngồi vào ghế sau, ánh mắt Lệ Tư Thừa đã trở nên lạnh lùng, trầm giọng quát khẽ: “Đi đâu vậy, lên phía trước ngồi!”
Dư Lý thấy vậy thì hơi ngẩn ra, quay đầu liền thấy trong mắt Tô Thiên Từ chứa đầy thâm ý, nhất thời, bối rối không nói nên lời.
Người đàn ông kia còn ép sát đến tận đây!
Trong một tích tắc, Dư Lý liền cảm thấy mình giống như bị giam cầm. Hôm nay cô ra ngoài cũng chỉ để thay đổi không khí mà thôi!
Tô Thiên Từ gật gật đầu: “Không sao, tớ cũng đang muốn về, cùng đi đi.”
“Được!”
Hai người đi ra khỏi spa làm đẹp, Tô Thiên Từ nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đang dừng ở ven đường, cửa sổ xe mở ra, bên trong là tài xế đang vẫy tay với Dư Lý.
“Ừm… Được, ừm, ừm, được…”
Vừa ngắt điện thoại, vẻ mặt Dư Lý đầy hối lỗi nhìn Tô Thiên Từ, “Xin lỗi, tớ phải đi trước, người trong nhà gọi tớ về.”
Một màn đối thoại rất đơn giản nên cô không thể đoán được là ai đã gọi cho cô ấy.
“…”
“Cùng với bạn.”
“…”
( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenmoi.vn!)
Cửa kính bên ghế phụ được hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Đôi môi anh mím chặt, mày khẽ cau lại, dường như anh đang không vui.
“Lên xe.”
Tô Thiên Từ theo bản năng mà mở cửa ghế lái phụ ra, nhưng cũng chỉ mới mở hé thôi, rồi lại đóng trở về. Cô xoáy người hướng cửa sau mở ra muốn ngồi vào.
Tô Thiên Từ liếc mắt một cái liền nhận ra người đó, là anh ta, u Minh!
Dư Lý đóng cửa xe lại, Tô Thiên Từ liền nghe thấy tiếng còi xe.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa, không biết khi nào đã có một chiếc Maybach đỗ lại ở đó.
“Nữ.”
“…”
Tô Thiên Từ có chút ủy khuất, làm cái gì chứ?
Là lỗi của cô sao?
Người đàn ông này, không chỉ có lông mà còn có bệnh!
Cô hung hăng đóng cửa ghế sau lại, quay lên ngồi vào ghế phụ.
Cô vừa lên, Lệ Tư Thừa liền khởi động xe, trầm giọng hỏi: “Cô quen biết với người phụ nữ của u Minh?”