“Thịnh Hi Mính.”
Thịnh Hi Mính trực tiếp để lên bàn một tấm danh thiếp.
Đương nhiên là Tô Thiên Từ biết anh, liền trực tiếp đi vào chủ đề.
Thịnh Hi Mính bận tối mắt tối mặt, nếu là người khác tới tìm, khẳng định anh sẽ không thèm để ý.
Nhưng cố tình, cô gái này với người kia lại giống nhau đến như vậy!
Sau khi hiểu cơ bản chuyện của cô, Thịnh Hi Mính liền đem sự tình ôm xuống dưới.
Nghe xong, Thịnh Hi Mính có hơi ngập ngừng, hỏi: “Tôi biết nói chuyện này ra có hơi đường đột, nhưng tôi cảm thấy cô và một người bạn cũ của tôi nhìn rất giống nhau, không biết mẹ của cô tên là gì?”
Trong lòng Tô Thiên Từ đã sớm dự đoán, nghe anh hỏi như vậy cũng không lập tức trả lời.
Thịnh Hi Trà lại nghĩ rằng cô không vui, liền xua xua tay, nói: “Nếu không tiện…”
“Tô hàm.”
Thịnh Hi Mính sửng sốt, tên này, hoàn toàn xa lạ…
Dường như có chút không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Cô cùng họ với mẹ của mình?”
“Đúng vậy, tôi không có cha.”
Thịnh Hi Trà nghe vậy, trong lòng lập tức liền hiểu rõ, cũng ngại ngùng hỏi tiếp. Anh nhìn thời gian, thì bảo cô cùng đi.
(Truyện chỉ có duy nhất tại truyenmoi.vn)
Tô Thiên Từ đi theo anh lên tầng cao nhất của văn phòng luật sư, chờ sau khi anh xử lý xong đống văn kiện, thì cô mới mang hai phần văn kiện ra, cẩn thận đặt lên bàn.
Để lại phương thức liên hệ của mình, Tô Thiên Từ mới từ từ đi xuống dưới, vào một trung tâm mua sắm ở gần đó.
Sau khi gả đến Lệ gia, ngoại trừ Đường Mộng Dĩnh giúp cô chọn một đống quần áo không thể dùng ra, thì việc bây giờ cô cần phải làm, chính là đi mua cho mình một số đồ cần thiết.
Sau khi lựa chọn đồ và mua chúng, thì lúc cô về đến nhà đã là 5 giờ chiều.
Vừa mới về đến nhà, Tô Thiên Từ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là một dãy dãy số lạ.
“Xin chào.”
“Hi~” Thanh âm ấm áp, trong sáng như ánh mặt trời truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Lục Diệc Hàn?”
“Bingo ~ chậc, hai năm không gặp mà nha đầu này thông minh lên không ít nha!”
“Tra được rồi?”
“Đương nhiên, cậu mau lên Weibo xem đi.” Lục Diệc Hàn vẫn nói với giọng điệu vô nghĩa kia.
Cô mở máy tính, click chuột vào Weibo.
Tô Thiên Từ phát hiện Liễu An An đã bị đẩy lên trên cùng, trở thành đề tài nóng nhất. Hot search đứng đầu toàn bộ đều là về "Cháu gái ngoại của Đường gia", "Liễu An An phá thai",v.v.
Tô Thiên Từ tùy ý bật một vài cái để xem, phát hiện bên trong tư liệu có những cái mà mãi về sau này cô mới biết được.
“Wow,” Tô Thiên Từ trợn mắt há hốc mồm, “Cậu đào được mấy thứ này ở đâu vậy? Quá lợi hại! Thời còn học cấp ba mà cô ta đã phá thai, sao tôi lại không biết?”
“Vô nghĩa, chuyện của cô ta làm sao cậu biết được? Thời còn học cấp ba, cậu ngoài việc chơi ra thì biết cái gì?” Lục Diệc Hàn không chút khách khí, mà giội chậu nước lạnh.
Tô Thiên Từ cười ha ha, trong lòng không giấu nổi niềm vui sướng.
“Nhưng mà nhìn không ra, cậu cư nhiên lại chơi trò đánh rơi một vị bạch phú mỹ như thế này. Sao, cảm giác phản công cũng không tệ lắm chứ?”
(Bạch phú mỹ: cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc)
“Cũng tạm ổn, dù sao người này so với cậu thì nhỏ bé hơn nhiều.”
Lục Diệc Hàn cười, nhưng trong lòng cũng chưa từng để ý, ngược lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Thế nào, khi nào mời anh em ăn một bữa?”
“Được… Tôi vẫn còn nhớ, cậu còn nợ tôi một bữa nướng BBQ từ hồi học cấp ba!”
“M* kiếp, cậu cũng nhớ quá nhiều rồi đó, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi chứ?” Lục Diệc Hàn đỡ trán.
“Tưởng quỵt được nợ sao?” Khóe môi Tô Thiên Từ không tự chủ được mà kéo lên, ngã vào sofa ở phòng khách, cả người đều thả lỏng.
Đây là khoảng thời gian mà cô vui vẻ nhất kể từ kiếp trước.
Cảm giác có một người bạn thân, thật tốt!
Lại không biết, nhất cử nhất động của cô đã hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt của một người đàn ông.
Lệ Tư Thừa dựa vào lan can tầng hai, từ trên cao nhìn xuống, đập vào mắt anh là một nụ cười vô cùng chân thật mà trước nay chưa từng có ở Tô Thiên Từ, ánh mắt không khỏi sâu hơn mấy phần.
Ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy.
Xem ra, tâm trạng của cô rất tốt!