Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 455




Chương 455: Sẽ không ly hôn

Thực ra việc hoán đổi giữa Bạch Ánh An và Bạch Tinh Nhiên, bà ta chưa từng thấy kì lạ, chỉ có điều không ngờ bọn họ lại hoán đổi thân phận thôi.

Nếu không phải Chu Chu nói với bà ta, thì đến giờ bà ta cũng không ngờ trước đó nhà Nam Cung lại xảy ra chuyện như vậy.

Nỗi hận của bà ta với Bạch Tinh Nhiên từ sau khi biết chuyện này thì càng trở nên sâu sắc hơn.

“Một người phụ nữ lả lơi ong bướm như thế, cháu chịu được nhưng bà không chịu được, bà từ lâu đã muốn hai đứa ly hôn.

Nếu giờ nó đã chủ động nói thì quá tốt, đế nó và Lâm An Nam đến với nhau đi”.

Để cô ấy và Lâm An Nam đến với nhau? Nam Cung Thiên Ân cười khấy, anh không làm được.

Lão phu nhân thấy anh không nói gì, thì dịu giọng:

“Thiên Ân, từ ban đầu nó đã là một đôi với Lâm An Nam, người nó yêu là Lâm An Nam, dưa hái xanh không ngọt”, bà ta liếc Chu Chu, nói tiếp:

“Năm ấy cháu cố sống cố chết muốn ở bên Chu tiểu thư, giờ Chu tiểu thư về rồi, bà cũng không ngăn cản hai đứa kết hôn nữa, thế chẳng phải rất tốt sao?”.

Nam Cung Thiên Ân vẫn không lên tiếng.

Chu Chu vội nói:

“Bà nội, cháu và Thiên Ân thiếu gia giờ là quan hệ bạn bè, bọn cháu không định kết hôn”.

“Tại sao? Chẳng phải Vương đại sư đã nói sao? Hai đứa mới là đẹp đôi nhất trên đời”, lão phu nhân bước đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống, vỗ tay anh nói:

“Vương đại sư nói rồi, lần này chắc chắn sẽ không sai nữa, đợi sau khi cháu và Chu tiểu thư kết hôn, thì bà yên tâm rồi, sẽ không phải tìm tình nhân định mệnh của cháu khắp nơi nữa, sẽ không ép cháu cưới người cháu không thích nữa”.

Nếu lời này nói vào sáu năm trước, Nam Cung Thiên Ân có lẽ sẽ rất vui, hơn nữa còn lấy Chu Chu về thật vẻ vang, nhưng giờ đây trong dầu anh toàn là làm sao đế trừng trị người phụ nữ dám đến bàn chuyện ly hôn với anh kia, căn bản không có tâm trạng nghĩ việc khác.

“Thiên Ân, cháu nghe thấy lời bà nói chưa?”.

“Nghe thấy rồi”.

“Vậy cháu đồng ý rồi?”, lão phu nhân nói:

“Chỉ cần cháu gật đầu, bà sẽ ngay lập tức chuẩn bị lễ cưới cho các cháu”.

“Cháu không đồng ý”.

“Cháu….” lão phu nhân tức chết.

“Bà nội”, Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu nhìn bà ta nói:

“Bà đừng cứ coi chúng ta là trung tâm nữa được không? Bà đã hỏi ý kiến Chu Chu chưa? Hỏi người ta có đồng ý không chưa?”.

“Chu Chu?”, lão phu nhân xoay sang chu chu, nhìn chằm chằm cô ta hỏi:

“Chu tiếu thư, cháu đồng ý gả cho Thiên Ân không?”.

Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân, lắc đầu cười khẽ nói:

“Bà nội, hôn nhân không phải trò chơi trẻ con, cháu thấy cháu và Thiên Ân thiếu gia đều phải suy nghĩ cấn thận.

Dù sao giờ đã không phải ngày xưa nữa rồi, nhiều việc cũng đã thay đổi theo”.

Lão phu nhân nhìn cô ta, sau đó gật đầu:

“Vậy được, các cháu suy nghĩ hẳn hỏi đi đã, suy nghĩ xong thì nói với bà

“Bọn cháu sẽ suy nghĩ cẩn thận”, Chu Chu nói.

Sau khi lão phu nhân về, trong phòng bệnh chí còn Chu Chu và Nam Cung Thiên Ân.

Chu Chu về lại cạnh giường, đưa cốc nước ấm cho anh nói:

“Thiên Ân, mặc dù em vẫn rất yêu anh, nhưng anh yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng anh, càng sẽ không nhờ lão phu nhân đến ép anh kết hôn với em”.

Nam Cung Thiên Ân nhận cốc nước uống một hớp:

“Cảm ơn”.

“Nhưng anh phải hứa với em, nếu anh ly hôn với Bạch Tinh Nhiên thì vị trí người vợ tiếp theo nhất định phải đế cho em”.

Nam Cung Thiên Ân nghiêng dầu nhìn cô ta chằm chằm, nói từng từ từng chữ:

“Anh và Bạch Tinh Nhiên sẽ không ly hôn”.

Anh chắc chắn sẽ không ly hôn, chắc chắn sẽ không cho cô được toại nguyện ở bên Lâm An Nam.

“Em nói là nhờ’, Chu Chu cười:

“Tình cảm của Tinh Nhiên và Lâm An Nam đã không phải ngày một, ngày hai, họ nhất định sẽ cố gắng đến với nhau, có lẽ đến lúc đó anh sẽ nghĩ thông, tác thành cho họ thì sao?”.

Nam Cung Thiên Ân cười khấy, dùng ngón tay chí vào dầu mình:

“Anh không có tố chất tâm lý tốt như thế, cho nên chỗ này vĩnh viễn không nghĩ thông”.

Chu Chu lặng im một lát, gật đầu:

“Nếu đã vậy thì em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh”.

“Được, cảm ơn”.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Bạch Tinh Nhiên không về nhà Tô Tích, mà lái xe đến bờ sông, ngồi một mình bên bờ xông gió rét rít gào hóng gió lạnh.

Chắc là vì trời lạnh, nên trên bờ sông không có mấy người, chỉ có cô, ngồi cô đơn ở đó như kẻ ngốc, hơn nữa ngồi một cái là hết luôn một ngày.

Đến tận khi trời nhá nhem tối, Tô Tích gọi điện hỏi cô ở đâu, cô mới ổn định tâm trạng nói:

“Mình ở ngoài, không về ăn cơm”.

‘’Cậu ở đâu?”.

“Mình….” Bạch Tinh Nhiên nhìn quanh, nói:

“Mình đi dạo lung tung”.

“Vậy cậu cấn thận nhé”, Tô Tích dặn dò.

Bạch Tinh Nhiên đồng ý xong, vừa dập máy thì điện thoại reo, cô cầm điện thoại lên nhìn màn hình, khi thấy hai chữ “chồng yêu” nhấp nháy trên màn hình thì trong lòng hơi ngạc nhiên, mãi mới bấm phím nghe.

“Em ở đâu?”, giọng nói lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Em ở ngoài”, giọng Bạch Tinh Nhiên cũng không tốt lắm.

“Đến chung cư Hương Đê”.

Làm gì?”.

“Bàn chuyện ly hôn”.

Bàn chuyện ly hôn? Đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, sau đó đáp:

“Được”.

Cô đứng dậy khỏi ghế đá, vì ngồi lâu quá nên hai chân tê cứng suýt đứng không vững, cô đỡ lan can thích ứng một lát rồi mới lê bước về phía chiếc xe.

Chung cư Hương Đê vốn là thuộc chung cư view sông, lái xe chưa tới năm phút đã đến.

Cô đỗ xe dưới tầng, lên tầng, trực tiếp nhập mật khẩu mở cửa.

Cũng vào lúc này, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đập vào mắt cô, anh ngồi ờ sofa phòng khách, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo từ khi cô xuất hiện đã tập trung trên mặt cô, hiển nhiên là cố ý chờ cô tới.

Sau khi qua cơn bạo bệnh, trông anh có vẻ hơi tiều tụy, hơi nhợt nhạt, mặc dù vết thâm bên khóe mắt đã bớt đi nhiều, nhưng vẫn có dấu vết từng tồn tại.

“Sao anh xuất viện sớm vậy?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái rồi hỏi.

Nam Cung Thiên Ân bỏ cái chân đang gác xuống, đứng dậy, đi về phía cô, cánh tay thon dài vòng quanh eo cô như nam châm kéo cô về phía trước, cơ thế dán sát vào cô.

Anh nhìn cô, mỉa mai:

“Mấy hôm anh bệnh, có tính là đã cho em đủ cơ hội đế vụng trộm với Lâm An Nam không? Tình cảm phát triển nhanh chóng, thế mà đến cả việc ly hôn cũng nghĩ xong rồi”.

“Đúng đó, đợi đến ngày kết hôn của anh và Chu tiếu thư, em cũng phải có chỗ về chứ, nếu không thì sao mà xứng với việc em chơi anh một vố đau điếng thế?”

Bạch Tinh Nhiên ngước nhìn anh nhạo báng.

Nói xong, biếu cảm trên mặt cô dịu đi, mỉm cười nói:

“Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng anh, chúc mừng anh khỏi bệnh xuất viện”.

“Xem biếu cảm của em này, hình như việc anh khỏe lại xuất viện khiến em thất vọng lắm vậy”.

“Không, em không đê tiện đến thế”, Bạch Tinh Nhiên lắc dầu, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm eo mình của anh:

“Thiên Ân thiếu gia, có thế buông em ra đã được không? Thân phận hiện giờ của chúng ta không hợp ôm thế này”.

“Vậy hợp thế nào? Gượng gạo ngồi nói chuyện trong quán cà phê với thân phận vỡ chồng cũ sao?”

Nam Cung Thiên Ân cười khinh bí:

“Bạch Tinh Nhiên, anh có từng nói với em, từ khoảnh khoắc em chọc anh, thì em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay anh chưa? Em sinh ra là người của anh, gả cho người khác cũng vẫn là người của anh”.

Đế thế hiện sự ngang ngược của mình, anh không hề khách sao cắn nhẹ vào thùy tai cô.

Bạch Tinh Nhiên bị anh trêu chọc cho run lên, ngước mắt trừng anh:

“Anh vô sỉ”.

“Anh chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử gì hết”, Nam Cung Thiên Ân ôm cô lùi ra sau mấy bước, ngồi xuống sofa đồng thời bế cô lên đùi mình, hất cằm chỉ đơn ly hôn:

“Xem thử có vấn đề gì không, nếu không có thì có thế ký tên rồi”.