Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 452




Chương 452: Cô ấy đâu?

“Không, chị dâu chị đừng nên đến thì hơn”, Thẩm Tâm nói nghiêm túc: “Em nghĩ giờ anh họ chắc chắn không muốn gặp chị, hơn nữa bà nội cũng sẽ không cho chị gặp anh họ, cho nên chị đừng đến khiến họ thêm phiền lòng, có tin gì em sẽ bảo với chị”.

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Nhiên cứng đờ, Thẩm Tâm nói đúng, Nam Cung Thiên Ân thành ra thế này cũng là vì hiểu nhầm với cô, gặp cô chắc chắn sẽ tức giận, tức giận biết đâu lại khiến bệnh nặng thêm.

Còn lão phu nhân đã dẫn Chu Chu đến rồi, xem ra quyết tâm muốn ép cô và Nam Cung Thiên Ân lý hôn, lúc này chắc chắn sẽ không cho cô và Nam Cung Thiên Ân gặp nhau.

Thẩm Tâm do dự một lát lại nói: “Chị dâu, em cảm thấy việc này chị vẫn nên đợi bệnh của anh họ khỏi, để anh họ đích thân giải quyết đi.

“Được Bạch Tinh Nhiên bất lực cầu xin: “Thẩm Tâm, có việc gì nhất định phải gọi điện báo cho chị xin em đó”.

“Em sẽ gọi, chị dâu”, Thẩm Tâm hứa.

Điện thoại bị cúp máy, Bạch Tinh Nhiên đứng ngẩn ngơ bất động cạnh phòng ăn, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân cũng tỉnh lại rồi, cô đương nhiên là cực vui, nhưng lúc này cô lại không thể ở bên cạnh anh, không thể đến thăm anh.

“Sao rồi? Người ta không muốn cậu đến?”, Tôi Tích gõ đũa lên bàn: “Không muốn thì thôi, qua đây ăn cơm tiếp đi”.

Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, lúc xoay người trên mặt đã phủ lên nụ cười tươi tắn, vừa đi về ghế ngồi xuống vừa nói: “Không sao, chỉ cần Nam Cung Thiên Ân có thể tỉnh lại thì mình đã hài lòng rồi”.

HỒ, xem cậu cười kìa”, nghe thấy Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại, Tô Tích cũng dám đùa rồi, hơn nữa không nhịn được lại cần nhắn cô: “Cậu ấy, người ta còn chẳng thèm cậu đến, nhưng cậu lại ở đây lúc khóc lúc cười như kẻ thần kinh vì anh ta có mất mặt không cơ chứ.

“Vốn dĩ lần này là do mình ngốc bị người ta gài bảy, nên mới khiến Thiên Ân thiếu gia hiểu nhầm, trong tình huống nhân chứng vật chứng đủ cả, cô thực sự không dám mong Nam Cung Thiên Ân sẽ tin cô.

Tô Tích nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Mình tự nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhớ lần này cuối cùng Thiên Ân thiếu gia hết hi vọng với cậu, quyết định ly hôn với cậu thì cậu làm thế nào?”.

Vấn đề này bản thân Bạch Tinh Nhiên cũng từng nghĩ, chỉ có điều vẫn luôn không dám nghĩ sâu. Cô lúc này vẫn lặng im, phải làm thế nào? Bản thân cô cũng không biết.

Nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại, mọi người đều vui vô cùng, lão phu nhân thì còn vội vàng từ nhà tổ đến bệnh viện.

Nam Cung Thiên Ân được chuyển đến phòng bệnh VIP, bác sĩ Trương yêu cầu quan sát một tiếng trước đã, một tiếng sau không có phản ứng gì đặc biệt thì mới cho mọi người vào phòng bệnh.

Một tiếng sau, cuối cùng bác sĩ cũng thở phào tuyên bố với mọi người, ngoài việc cơ thể còn suy nhược sau hôn mê ra thì các chỉ số sức khỏe khác của Nam Cung Thiên Ân đều ổn định.

“Giờ bà nội không cần lo nữa rồi, anh họ cuối cùng cũng không sao, Phác Luyển Dao cười tủm tỉm nói. Tối nay cô ta trùng hợp trực ban, nghe thấy Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại thì ngay lập tức đến thăm.

Lão phu nhân vui vẻ gật đầu: “Đúng thế, cuối cùng cũng tỉnh lại, cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa”.

Mọi người cùng vào phòng bệnh của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân đang nằm trên giường nhằm mắt nghỉ ngơi, trên tay cầm ống truyền nước.

Lão phu nhân mim cười khẽ gọi: “Thiên Ân, cháu vẫn ổn chứ?”.

Nam Cung Thiên Ân cử động mí mắt, thong thả mở måt.

“Anh họ tỉnh thật rồi”, Thẩm Tâm vui mừng nói.

“Đương nhiên là thật, bác sĩ có thể nhầm được sao?”, Phác Luyến Dao cũng cười vui vẻ bên cạnh.

Thẩm Khác trợn ngược mắt oán trách: “Anh họ anh làm bọn em sợ chết khiếp”.

“Thiên Ân, lần sau đừng uống nhiều rượu thế nữa” Chu Chu đứng ở đuôi giường dịu dàng nói.

Nam Cung Thiên Ân nhìn những gương mặt tươi cười xung quanh, nhưng trên mặt lại không hề có niềm vui khi vừa thoát một kiếp, ngược lại còn bực mình hỏi “Cô ấy đâu?”

Mặc dù anh rất ít xem phim, nhưng tình tiết nữ chính mừng đến phát khóc lao vào lòng nam chính khó khăn lắm mới sống sót được cũng không phải chưa thấy bao giờ. Giờ anh không mong cô mừng đến phát khóc bò trên người mình, nhưng ít nhất cũng phải đến thăm anh một cái chứ?

“Ai cơ?”, lão phu nhân cố ý vờ hồ đồ.

“Anh họ hỏi chị dâu à?”, Phác Luyến Dao mim cười nói: “Chắc chị dâu vẫn đang trên đường đến, anh họ, anh tạm thời đừng sốt ruột”.

Mọi người đến cả rồi, nhưng cô vẫn đang trên đường đến!

Nam Cung Thiên Ân bực mình buông một câu:

“Bảo cô ấy khỏi cần đến”.

“Cháu yên tâm, vốn nó cũng không đến”, lão phu nhân tức tối nói: “Người phụ nữ đó trong lòng chỉ có thân phận địa vị của nhà Nam Cung, không có người đàn ông rõ ràng bị bệnh lạ mà vẫn không yêu thương bản thân mình như cháu, chắc người ta chỉ mong sao cháu nhanh ngỏm thôi”.

“Bà nội, sao bà lại nói thiếu phu nhân thế chứ?”. Chu Chu nhắc nhỏ: “Thiếu phu nhân chắc chắn cũng rất lo cho Thiên Ân thiếu gia, chỉ có điều không thể đến được ngay thôi”.

“Đúng rồi, vừa nãy lúc em gọi điện cho chị dâu, vốn chị dâu định đến, em sợ anh họ nhìn thấy chị ấy sẽ giận, nên bảo chị ấy tạm thời đừng đến”, Thẩm Tâm nói.

Lão phu nhân cười khẩy: “Thôi khỏi đi, các cháu đừng có nói đỡ cho nó, nó là người thế nào chắc Thiên Ân rõ hơn chúng ta.

Trong phòng bệnh không ai dám nói gì, không khí lặng im chốc lát rồi Nam Cung Thiên Ân nói: “Mọi người về cả đi, cháu muốn yên tĩnh một mình một lát”.

“Đúng, lúc này anh họ không thể lao lực quả”, Phác Luyến Dao lên tiếng khuyên giải: “Nếu đã biết anh họ không sao thì mọi người cũng có thể yên tâm làm việc của mình rồi, Thẩm Khác, anh đưa bà nội với Thẩm Tâm về đi”.

“Được, vậy bà về trước đây”, lão phu nhân nhìn

Nam Cung Thiên Ân sắc mặt vẫn trắng nhợt: “Thiên Ân, cháu nghỉ ngơi cho tốt, đừng lại làm sao dọa bà nữa, bà nội già rồi không chịu được đầu, biết chưa?”.

“Bà nội yên tâm đi, sẽ không có lần sau, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Lần nào cháu cũng nói thể, lần nào nói xong cũng quên, cháu đó, thực sự phải tìm người phụ nữ thực lòng yêu thương, quan tâm cháu quản cháu mới được”.

Lão phu nhân vừa nói thế, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức sa sầm.

“Sao? Lại không thích nghe?”.

“Không, cháu đang nghe”, Nam Cung Thiên Ân hơi mất kiên nhẫn thúc giục: “Mọi người mau về đi, còn càm ràm nữa thì cháu sẽ lại phát bệnh thật đó”.

Lão phu nhân hừ một tiếng không vui, xoay người đi ra ngoài phòng bệnh trước.

Mặc dù ngoài mặt không vui, nhưng thực ra trong lòng bà ta lại vui chết đi được, cháu nội yêu quý của bà ta cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, lại có thể cãi nhau với bà ta rồi.

Trong phòng bệnh cuối cùng lại trở về yên tĩnh, Nam Cung Thiên Ân tựa vào đầu giường nhằm mất cũng không biết thực sự buồn ngủ hay…

Do dự một lúc, Chu Chu mới dè dặt gọi: “Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?”

Nam Cung Thiên Ân mở mắt ra, lúc thấy cô ta thị trên mặt rõ ràng lộ vẻ kinh ngạc hỏi “Sao em còn chưa về

Chu Chu cười khẽ đi đến chỗ bàn đầu giường rót cốc nước đưa đến trước mặt anh nói: “Nếu em về rồi thì đến cả người rót nước cho anh cũng không có, ai có thể yên tâm ngủ chứ?”

Nam Cung Thiên Ân cụp mắt nhìn cốc nước trong tay cô ta, sau đó vươn tay nhận lấy nói: “Giờ anh đã không sao rồi, có thể tự rót nước”.

“Vậy cũng phải có người trông mới được”, Chu Chu an ủi: “Anh yên tâm, em đã nói trước với người của trạm y tá rồi, nếu nhìn thấy Tinh Nhiên đến thì dùng bộ đàm bảo cho em ngay, em sẽ ngay lập tức chuồn êm, sẽ không để cô ấy hiểu nhầm đâu”.

“Anh không lo cô ấy sẽ hiểu nhầm”, Nam Cung Thiên Ân cầm cốc nước lên uống một hớp, đặt cốc lại về bàn nhìn chăm chăm cô ta nói: “Anh chỉ cảm thấy bên cạnh có thêm người thì không thoải mái”.

“Đến cả em cũng thế ư?”,

“Chỉ có Tinh Nhiên là khác” đúng thế, ngoài cô ra, vì chỉ khi cô ở bên cạnh, anh mới có thể chán thì trêu cô, hoặc là túm cô qua hôn một cái, ôm một cái, trêu một lúc cũng được. Thứ anh thiếu là một bạn đời khi sống với nhau thì tự do tự tại.

“Thiên Ân, anh nói vậy em sẽ đau lòng đó, Chu Chu nói với giọng điệu trêu đùa.

“Em nghĩ nhiều rồi”, Nam Cung Thiên Ân cười với cô ta: “Ý anh là giờ anh muốn đi vệ sinh, em có thể giúp anh không?”.

Gương mặt nhỏ nhắn của Chu Chu ngay lập tức đỏ ửng, thực ra cô ta muốn nói mình có thể giúp được anh, chỉ có điều cô ta không thể nói.

“Nói cũng đúng nhỉ”, Chu Chu mỉm cười nói: “Thực ra em cũng chỉ nghe lệnh lão phu nhân ở lại với anh thôi, dù sao Thẩm Tâm ở lại đây cũng không phù hợp, Thẩm Khác thì lại phải gánh vác việc công ty thay anh, hiện tại chỉ có em là phù hợp nhất”.

“Chẳng phải em cũng phải đi làm sao?”.

“Em đã xin nghỉ rồi”, Chu Chu nói: “Lát nữa Tinh Nhiên đến thì em sẽ về”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không nói gì nữa.

Chu Chu không muốn làm anh thấy phiền, cũng hiểu rõ đạo lý vội vàng thì không ăn được đậu phụ nóng, nên cầm quyền tạm chỉ trên bàn đi đến sofa yên lặng đọc. Để không khiến không khí có vẻ quá gượng, cô ta thỉnh thoảng lại chia sẻ thứ hay đọc được trong tạp chỉ với Nam Cung Thiên Ân.

Lúc đầu Nam Cung Thiên Ân vẫn có thể đáp lại mấy tiếng, không bao lâu sau thì dần im lặng, Chu Chu nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh đang chăm chú cầm điện thoại chơi, hơn nữa còn cầm ngang điện thoại.

Cô ta ngạc nhiên đi tới, thò đầu quan sát điện thoại anh: “Thiên Ân, anh đang chơi game à?”.

Thấy giao diện game trên màn hình điện thoại anh, sự ngạc nhiên trên mặt cô ta càng rõ nét hơn, Nam Cung Thiên Ân chơi game? Sao có thể chứ

Điều này không phù hợp với sở thích và thân phận anh.

“Chán thi chơi thử thôi”, Nam Cung Thiên Ân đáp đại.

“Anh có sở thích này từ bao giờ? Không giống tính anh”.

“Anh rất ít chơi”, Nam Cung Thiên Ân ngắng đầu mỉm cười với cô, rồi lại cúi đầu.

Mặc dù anh đang cười, nhưng sắc mặt lại xám xit.

Chu Chu không hiểu ra sao quan tâm hỏi: “Thiên Ân, sắc mặt anh không tốt lắm, có phải chỗ nào không thoải mái không?”.

Nam Cung Thiên Ân làm dịu biểu cảm trên mặt, lắc đầu: “Anh không sao”.

Ảnh mắt anh nhìn chăm chăm vào cái ID đang sáng màu trên màn hình, đó là ID của Bạch Tinh Nhiên, lúc này thế mà cô lại đang chơi game? Hơn nữa còn cùng chồng cũ của cô ấy kết bạn làm nhiệm vụ.

Nam Cung Thiên Ân tức đến mức suýt nữa lại xách đạo lên chém lên người Băng Phong như lần trước, nhưng lần này anh nhịn được, đổi thành yên lặng ở bên cạnh nhìn hai bọn họ phối hợp chém giết.