Bạch Tinh Nhiên tắm rửa, đang định đi ngủ thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, cóđáp lời, Tiểu Lục bèn mang bát thuốc đẩy cửa vào..”
Thiếu phu nhân, đại thiếu gia ở chỗ cô sao?. Gõ cửa mãi mà không có phản ứng,Tiểu Lục nhìn xung quanh hỏi.
Bạch Tinh Nhiên nhìn cửa phòng Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói:
“Chắc anhấy đang tắm, cô để thuốc ở đây đi đã, lát nữa tôi mang qua cho anh ấy”..”
Vậy làm phiền thiếu phu nhân rồi”, Tiểu Lục cảm kϊƈɦ nói.
Sau khi Tiểu Lục đi, Bạch Tinh Nhiên lại đợi một lúc mới bưng bát thuốc đi đến cửaphòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân ở đối diện, cô giơ tay gõ cửa, không thấy đáplại thì gọi:
“Đại thiếu gia, anh có bên trong không?.”.
Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Nam Cung Thiên Ân tắm rửa xong nhìn cô một cái,nhìn thấy bát thuốc trong tay cô thì cạn lời lườm cô.
Biết cô mang thuốc đến thìanh phải tiếp tục và không nghe thấy mới đúng.
Bạch Tinh Nhiên đã nhận ra sự cố ý trong biểu cảm của anh, bưng bát thuốc đi ngang qua anh vào phòng, sau đó đặt bát thuốc lên chiếc bàn đầu giường anh xoay người nói với anh:
“Uống thuốc đi đã.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m Nam Cung Thiên Ân thong thả theo vào:
“Để đó đi, lát nữa tôi sẽ uống”.
Đợi anh tự giác uống?. Về cơ bản làkhông thể.
Bạch Tinh Nhiên đứng ở cạnh giường không động đậy, Nam Cung Thiên Ân biết côcó ý gì, nhưng lại cố tình trêu:
“Cô muốn ngủ phòng tôi à?. Cứ tự nhiên, chỉ cần côkhông lo tôi không kiểm soát được bản thân là được”.
Bạch Tinh Nhiên đương nhiên lo rồi, cho nên cô không những sẽ không ngủ ởphòng anh, mà còn cố hết sức không cho anh vào phòng cô, dù sao cũng mang thairồi, việc này có thể tránh thì tránh..”
Uống thuốc đi, tôi tiện thể mang bát ra”, cô nói.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô khẳng khăng vậy thì chỉ đành đi đến cầm bát thuốctrêи bàn lên uống ừng ực.
Sau đó giơ cái bát đến trước mặt cô, mang theo chút giậndỗi, cứ như trẻ con,Bạch Tinh Nhiên đưa nước lọc trong tay đến trước mặt anh, Nam Cung Thiên Ân lạikhông đón lấy cốc trong tay cô, mà một tay bóp cắm cô nâng mặt cô lên, sau đóhôn vào môi cô.
Quay lại nhay лhayho.
com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!! Vị đằng chất bỗng chốc ngập trong khoang miệng cô, đây là vị đang khiến người takhó mà hình dung!!Cô biết anh cố ý trả thù cô, may mà sức chịu đựng của cô cũng mạnh, chút đằngnày không dọa được cô.
Ngược lại cô còn chuyển bị động thành chủ động hôn môianh nói:
“Nếu bà trách thì nhất định lại là trách nhiệm của tôi, cho nên xin anhsau này tự giác chút, đúng rồi… nói thật, với tôi mà nói chút đằng này căn bảnkhông là gì ca”..”
Nếu cô chịu đẳng giỏi thế thật, thì sau này cô uống hộ tôi đi”, anh nói..”
Được, anh mang thai hộ tôi”,“Tiếc là tôi không có kĩ năng này”.
Nam Cung Thiên Ân nói rồi lại định hôn cô,Bạch Tinh Nhiên nghiêng mặt sang bên, tránh anh nói:
“Đại thiếu gia nghỉ sớmđi..”
Nói xong, cô cầm bát thuốc xoay người đi đến cửa phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân không cưỡng ép cô, dù sao giờ cơ thể có cũng không tiện, nếungủ chung thì anh sợ mình sẽ quákhích.
Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên nằm mơ.
Cô mơ thấy mình và Nam Cung Thiên Ân vui vẻ ăn lẩu với nhau, lúc ăn được mộtnửa thì bà ngoại đột nhiên xuất hiện, bà ngoại tiến lên tát vào mặt cô một cái, sauđó chỉ Nam Cung Thiên Ân đối diện cô khóc lóc kể lể:
“Là cậu ta hại bà chết, thế màcháu còn ăn cơm với cậu ta, còn cười nói, sao cháu lại bất hiếu vậy?. Sao lại khônghiểu chuyện vậy?.”.
Bạch Tinh Nhiên ngu người, lùi về sau từng bước.
Còn bà ngoại thì lại tiến lên từngbước, nghiến răng nghiến lợi uy hϊế͙p͙ cô:
“Nếu sau này còn ăn với kẻ thù thì bà sẽcắt đứt quan hệ với cháu!!”.
Bạch Tinh Nhiên bật khóc, kéo góc áo bà ngoại hứa với bà sau này sẽ không thểnữa, sẽ không thân thiết với Nam Cung Thiên Ân vậy nữa.
Bà tàn nhẫn nhét một con dao vào tay cô, vung cánh tay, chỉ vào Nam Cung ThiênÂn:
“Vậy thì giết cậu ta trả thù cho bà ngay!!”.
Trong tay Bạch Tinh Nhiên cầm con dao lạnh lẽo, lòng như lửa đốt, đầu lắc nguầynguậy:
“Không, bà ngoại, cháu không làm được!! Cháu không làm được…“Cháu không làm được!!”..”
Không làm được cũng phải làm, đây là trách nhiệm của cháu!!”, bà ngoại ép côtừng chút một, ánh mắt huy hϊế͙p͙ với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị chưa từng có“Nếu không giết chết cậu ta thì giết bà đi, cháu buộc phải chọn một trong hai!!”.
Nói xong bà ngoại nằm chặt chuôi dao, đâm thẳng vào vị trí tim của bà ấy.
Trong lúc cấp bách Bạch Tinh Nhiên khóc to xoay hướng dao, đâm vào Nam CungThiên Ân ở bên cạnh, con dao sắc lẻm đậm trúng tim Nam Cung Thiên Ân, ngựcNam Cung Thiên Ân bỗng chốc máu chảy như suối..”
Đừng!!”, Bạch Tinh Nhiên thét gào, bật dậy khỏi giường.
Bóng tối trong phòng nói với cô đây làmột giấc mơ, cô mơ thấy ác mộng Cô nuốt mạnh nước miếng, tự véo cánhtay mình, cũng may, đây chỉ là mơCô giơ tay ấn công tác bật đèn, đứng dậy đi đến trước máy lọc nước rót một cốcnước lọc ấm uống một ngụm, sau đó đi đến trước cửa sổ sắt đất kéo rèm ra.
Gió đêm thổi tới, lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình.
Cô chỉ ăn một bữa cơm,xem triển lãm tranh với Nam Cung Thiên Ân thôi thế mà lại gặp ác mộng như vậy.
Tại sao lại thếchứ?. Chẳng lẽ bà ngoại thực sự đang trách cô dưới suối vàng sao?.Cô biết bà ngoại sẽ không đồng ý cho cô và Nam Cung Thiên Ân quá thân mật,không nên đi dạo phố ăn cơm với anh, mang trong mình cốt nhục của anh, cô đãrất bất hiếu rồi.
Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, cô đến giờ vẫn lạnh sống lưng, bà ngoại không nhữngkhông cho cô thân cận Nam Cung Thiên Ân, còn yêu cầu có giết anh tại chỗ.
Giết anh… việc này bảo cô sao mà làm được đây?.Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, đứng trước cửa sổ sát đất uống liền hai cốc nướclọc, mới hơi bình tĩnh lại, mà cô vừa lấy lại bình tĩnh mới cảm thấy bên ngoài hìnhnhư có gì đó bất thường, hình như có tiếng bước chân, còn có tiếng hét lo lắng củalão phu nhân.
Cô nghi ngờ đi đến cạnh cửa, động tĩnh bên ngoài rõ ràng hơn.
Trong lòng trào dâng dự cảm chẳng lành, cô nhanh chóng mở cửa, lúc này mớiphát hiện trong phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân ở đối diện đầy người, hiểnnhiên, Nam Cung Thiên Ân phát bệnh rồi.
Vĩ Nam Cung Thiên Ân sợ ánh sáng, trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn tườngtối om, Nam Cung Thiên Ân ở trêи giường mặt tái nhợt, không động đậy để mặccho bác sĩ Hoàng cắm kim cho anh.
Lão phu nhân ở bên cạnh được chị Hà đỡ, nước mắt rơi như mưa, đến cả PhácLuyến Dao và Thẩm Khác, Thẩm Tâm cũng bị đến đây.
Mặc dù cửa nhà Nam Cung cách âm rất tốt, nhưng ồn thể này không bị tính giấc,Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình quả thực quả không nên rồi.
Cô đi chân trần đứngbên ngoài đám đông, mặt nghệt ra nhìn Nam Cung Thiên Ân trêи giường bệnh.
Vừa nãy cô mới mơ thấy mình đâm dao vào tim anh, thì anh phát bệnh, đây là thầngiao cách cảm trong lời đồn ư?.Bác sĩ Hoàng cầm ống truyền nước xong thì xoay người nói với lão phu nhân:
“Được rồi, lão phu nhân, trời sáng đại thiếu gia sẽ tỉnh, bà yên tâm đi nghỉ đi”.