Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 173: Hơi vô tình chút




“Bà, bà làm như vậy thì hơi vô tình rồi đấy”.

“Thiên Ân, cháu sao thế?”, nhìn lại thằng cháu nội mình, như thể người vừa mới quen vậy: “Vô tình? Trước đây cháu chưa bao giờ nói những lời như vậy, sự đồng cảm cũng chưa bao giờ xuất hiện ở cháu, cháu rốt cuộc làm sao vậy? Sao dạo này cứ như biến thành người khác thế?”.

Trước đây khi bà ta muốn sắp xếp cái gì, muốn xử lý người nào, anh nào có ý kiến gì đâu? Ngoài chuyện người phụ nữ họ Chu là anh không nghe bà ta, còn những chuyện khác đều do bà ta quyết định.

Từ sau khi anh cưới thiên kim nhà họ Bạch, cứ như thể biến thành người khác vậy, thế mà lại biết đồng cảm với người khác rồi.

-Không chỉ lão phu nhân, đến cả bản thân Nam Cung Thiên Ân cũng không hiểu vì sao mình lại thay đổi đến mức này, chắc là vì chịu sự ảnh hưởng của người phụ nữ này cũng nên, anh nghĩ vậy.

Nếu không phải đã thay đổi, anh làm sao có thể làm trái với nguyên tắc để đồng ý cho cô sinh đứa bé ra, làm sao lại lo lắng kết cục của cô lúc đó chứ?

“Rốt cuộc cháu có đồng ý không?”, lão phu nhân giục anh.

“Vâng, cháu đồng ý”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Xin bà yên tâm, cháu sẽ cố gắng tìm ra được người con gái đó”

“Tốt nhất là như vậy”, lão phu nhân nói: “Nhưng để cho yên tâm, bà sẽ cùng tìm giúp cháu”.

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm vài giây, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Khi Nam Cung Thiên Ân quay lại tầng hai, Bạch Tinh Nhiên đang đi chân trần đứng ở cửa chờ anh.

Cô vừa mới tắm xong, trêи người mặc một chiếc váy ngủ rộng, đuôi tóc ướt rũ trêи vai, trông rất quyến rũ.

Vừa rồi cô kiễng chân ghé tai nghe động tĩnh ở cửa, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Nam Cung Thiên Ân, cô không kịp đi dép vội mở cửa bước ra ngoài.

Nam Cung Thiên Ân không cần hỏi, trong lòng cũng biết cô muốn làm gì.

“Bà bảo anh đồng ý điều kiện gì của bà thế?”, cô nhìn anh, gương mặt có chút lo lắng.

“Không có gì”, Nam Cung Thiên Ân trả lời ngắn gọn, anh nghĩ không nhất thiết phải nói với cô.

Bạch Tinh Nhiên tuy rất muốn biết, nhưng cô nhìn ra được Nam Cung Thiên Ân không hề muốn nói cho mình, để không muốn anh bực bội cô đành không hỏi tiếp nữa.



Nam Cung Thiên Ân giơ tay mở cửa phòng, rồi quay người nhìn Bạch Tinh Nhiên vẫn đứng nguyên ở đó nhìn anh, rồi hỏi một câu: “Nếu phải lựa chọn giữa địa vị thiếu phu nhân nhà Nam Cung và đứa bé, cô sẽ chọn gì?”

Bạch Tinh Nhiên lặng người một lúc mới nói: “Đây là điều kiện của bà sao?”.

“Cô chỉ cần trả lời tôi thôi”.

“Tôi… chọn đứa bé”, Bạch Tinh Nhiên gần như nói mà không cần nghĩ.

Nam Cung Thiên Ân hỏi như vậy đương nhiên là vì có một sự lựa chọn đang bày trước mặt anh, cô thậm chí đoán được lão phu nhân có lẽ đã cho cô một lựa chọn như thế này: Nếu cứ nhất định đời sinh đứa bé thì phải cút khỏi nhà Nam Cung!

Nếu thật sự là như vậy, thì cô sẽ lựa chọn cút ra khỏi cái nhà Nam Cung này!

Chưa cần nói đến ân oán giữa cô và Nam Cung Thiên Ân, kể cả là chỉ vì đứa bé, cô cũng sẽ không vì vinh hoa phú quý mà hy sinh con của mình, nếu không cô sẽ hối hận bất an cả đời.

Nhưng đáp án của cô lại khiến sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân thay đổi, có cảm giác như bị khinh thường vậy.

Anh đi lên phía trước, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp cằm cô nâng lên theo thói quen: “Lẽ nào trong lòng cô, đứa bé quan trọng hơn cả tôi sao?”.

Đáp án này rõ ràng là cô đã coi trọng đứa bé hơn, tuy hôm nay anh giúp cô, cho đứa bé này một con đường sống, nhưng không có nghĩa là có thể xóa bỏ hết sự thật rằng anh đã hại chết bà ngoại cô.

Cô khẽ vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi những ngón tay của anh, vẫn bị ép nhìn thẳng mặt anh. Thế là cô nói với giọng nghiêm túc: “Nếu tôi chọn anh, vậy thì con của tôi sẽ chết, nhưng nếu tôi chọn con, thì anh vẫn có thể sống khỏe mạnh”.

Cô nghĩ đáp án này rất tốt rất hợp lý đến mức cô không cảm thấy có gì bất ổn cả.

“Đây là tự cô chọn đấy, đến lúc đó đừng có hối hận”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng buông cô ra, quay người đi vào phòng ngủ của mình.

“Phịch” một tiếng, cô bị nhốt bên ngoài.

Thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa, Bạch Tinh Nhiên một lúc sau mới định thần hít sâu một hơi, rồi quay người đi về phòng ngủ của mình.

Xem ra lão phu nhân thực sự rất không muốn đứa bé này, cho nên mới đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như vậy, cô thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm sao nữa, làm sao để ăn nói với hai mẹ con nhà họ Bạch.

Nếu bọn họ biết thái độ của lão phu nhân, chắc chắn sẽ ép cô bỏ đứa bé đi.

Sau những ngày giày vò trong cay đắng, cuối cùng cũng đến chuỗi ngày được bình yên.



Chỉ là khi đối diện với lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của bà ta, tuy không đến mức ngược đãi cô, nhưng quả thực đã lạnh nhạt hơn rất nhiều so với sự quan tâm trước đó.

Nhưng một lão phu nhân như vậy lại khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn, dù sao đây mới là bản tính của bà ta, nghiêm túc lạnh nhạt.

Cô rất nghi ngờ, tính cách trịch thượng, nhìn người bằng nửa con mắt của Nam Cung Thiên Ân là di truyền từ lão phu nhân, dù sao tính cách con người là sinh ra từ hoàn cảnh mà.

Khi ăn sáng, lão phu nhân nói với Bạch Tinh Nhiên bằng sắc mặt bình thản: “Nếu cô đã cố chấp muốn sinh đứa bé này, bất kể nó có bình thường hay không, cô đều phải đối xử với nó thật tốt. Dù sao tôi đã vất vả hơn. nửa đời người vì Thiên n rồi, cũng đã già rồi không còn sức khỏe đi bảo vệ nó nữa đâu”.

“Bà, cháu sẽ dùng cả tính mạng mình để bảo vệ nó”, Bạch Tinh Nhiên nói.

“Dùng cả tính mạng của mình?”, lão phu nhân cười khổ một cái, đời là vô thường, cô ta có thể ở cùng đứa bé này đến khi nào còn chưa biết cơ mà.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu được ý của bà ta là gì, nhất thời không biết phải trả lời tiếp ra sao.

Cô quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên n một cái, thấy vẻ mặt anh cũng bình thản như vậy.

Cô nhớ lại cảnh đêm hôm trước Nam Cung Thiên n bảo cô phải lựa chọn, lão phu nhân giờ lại có biểu cảm như vậy, là vì trong lòng xác định cô không thể ở trong nhà Nam Cung lâu dài được nữa sao?

Nhưng trước mắt cô không thể lo xa nổi nữa, chỉ còn cách đi được bước nào hay bước nấy vậy.

Sau khi ăn sáng, Nam Cung Thiên n bước ra cửa đột nhiên nói với Bạch Tinh Nhiên: “Tối nay ra ngoài ăn, tôi sẽ bảo tài xế về đón cô”.

“Ăn với ai thế?’, cô hỏi một câu ngớ ngẩn.

Nam Cung Thiên n nhìn cô nói: “Ngoài ăn với tôi ra thì cô còn muốn ăn với ai?”.

Thẩm Khác đứng bên cạnh bật cười thành tiếng: “Chị dâu đúng là ngố ngố dễ thương thật”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái, trong lòng còn đang nghĩ làm sao để từ chối.

“Chị dâu họ do bị anh họ ức hϊế͙p͙ thành thế này đó”, Phác Luyến Dao nhìn hai người rồi cũng cười theo.

“Vậy sao, thế thì anh cũng ức hϊế͙p͙ em xem sao nhé, xem em có dễ thương được như chị dâu họ không”, Thẩm Khác ôm vai Phác Luyến Dao, vừa nói vừa nghiêng người thơm một cái vào má cô ta.