Nam Cung Thiên Ân tưởng cô sẽ vì thế mà bỏ cuộc, ai ngờ sau khi cô hít sâu vài hơi, lại bưng bát thuốc lên uống ừng ực, nửa già bát thuốc một lúc sau đã bị cô uống hết sạch.
Uống thuốc xong, cô đặt bát thuốc lên bàn một cách dứt khoát rồi dùng khăn giấy lau miệng, cố kìm lại cơn buồn nôn đang trực phun ra của mình mà nhìn vào anh mỉm cười: “Tôi bảo Tiểu Lục đi lấy cho anh một bát nữa đến”.
Nói xong cô đứng dậy đi về phía chiếc bàn đầu giường, nhấc điện thoại bàn lên bấm số.
Cả quá trình đó, Nam Cung Thiên Ân dường như đều ở trạng thái há hốc mồm kinh ngạc, thực ra anh vừa rồi chẳng qua chỉ là trêu cô thôi, không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại uống hết chỗ thuốc đó thật.
Thuốc này tuy không có tác dụng phụ, nhưng khó uống đến mức nào thì chỉ có anh mới biết, nếu không phải là cực kỳ khó uống thì anh cũng không phản kháng như vậy.
Tiểu Lục đã đem thêm một bát nữa đến, trước ánh mắt chăm chú của Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân không dám chần chừ một giây nào nữa mà bưng bát thuốc lên uống một hơi hết sạch.
Thấy anh uống hết thuốc, Bạch Tinh Nhiên cười một cách mãn nguyện, cầm chiếc bát không mà cô vừa uống cạch vào bát của anh nói: “Làm tốt lắm!”.
“Cô đang khen cô đấy à?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn vào vết nước thuốc chưa lau sạch còn vương trêи khóe miệng cô, giơ tay lên dùng ngón tay lau giúp cô, động tác tự nhiên mà thân mật, Bạch Tinh Nhiên vốn đang cảm thấy đắng đến mức muốn ói tự nhiên lại thấy ngọt ngào ngay.
Cô vẫn còn đang cảm động, nên không nói gì lúc này.
“Cô lên giường nghỉ sớm đi”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên đứng dậy từ ghế sofa, đi về phía chiếc giường lớn.
Đúng vậy, anh không rời khỏi phòng ngủ để đi về phòng của anh, mà lên thẳng giường của cô luôn.
“Còn ngây ra đó làm gì? Kể cả mai không đi du lịch nữa thì cũng phải ngủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô còn ngơ ngác trêи ghế sofa, thế là anh nói một câu với cô.
“Tôi... đi uống nước cái đã”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau khi cô đóng cửa phòng liền đi thẳng tới nhà vệ sinh chung ở tầng một, đưa ngón tay vào trong họng mà móc.
Sau đó, cô gục mặt vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, chỗ thuốc vừa uống kèm với cả thức ăn cô ăn lúc tối cũng bị nôn hết ra luôn.
Nôn cũng là một công việc vất vả, cô bám vào bồn cầu, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra, cổ họng thì rát rất khó chịu.
Khó khăn lắm mới nôn sạch được tất cả những thứ trong dạ dày ra, cô dùng nước sạch rửa mặt, sau khi soi gương điều chỉnh lại nét mặt thì mới rời khỏi nhà vệ sinh chung.
Khi cô đi ngang qua phòng bếp, đột nhiên cô bước chân vào bên trong, tuy giờ cô không muốn ăn gì cả, nhưng bữa tối đã bị cô nôn sạch, nếu không ăn cô sợ tối cô sẽ đói, càng sợ em bé sẽ không đủ chất.
May mà trong tủ trữ đồ cái gì cũng có, bánh mì, điểm tâm, bánh quy, rất nhiều thứ cho cô lựa chọn.
Cô lấy đĩa đựng một chút điểm tâm đem lên phòng, vốn định hỏi Nam Cung Thiên Ân có muốn ăn không, nhưng khi vào đến phòng mới thấy anh đã nằm trêи giường ngủ từ lúc nào rồi.
Để thăm dò anh, cô nhẹ nhàng gọi lên vài tiếng, không có phản ứng gì hết.
Vừa rồi còn nói thèm ăn, thế mà đã ngủ nhanh vậy, cô lắc đầu cười, nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ không phải nghĩ cách để ứng phó với anh nữa.
Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trêи ghế sofa ăn điểm tâm, ăn đến khi no rồi cô mới đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
Trong đêm tối yên tĩnh, nằm bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh ngủ ngon lành, Bạch Tinh Nhiên bất giác bắt đầu nhớ lại chuyện hôm nay gặp hai mẹ con nhà Hứa Nhã Dung, cảm giác buồn bã lại cứ thế ùa về.
Nghĩ đến sẽ có một ngày phải rời xa anh và đứa bé, lòng cô lại đau như bị dao cứa.
Ban ngày còn đỡ, khi có anh nói chuyện với cô còn đỡ, chứ cứ đến tối, cô lại không kiềm chế được mà đau lòng.
Nam Cung Thiên Ân ngủ mơ hắng giọng một tiếng, cơ thể anh hơi động đậy.
Sợ bị anh nhìn thấy cô đang nhìn trộm anh, Bạch Tinh Nhiên vội vàng nhắm mắt, rồi tiện tay tắt đèn.
Bóng tối đen kịt vây quanh, chỉ có ánh đèn ở vườn hoa xuyên qua lớp rèm cửa sổ chiếu tia sáng yếu ớt vào trong. Cô giả vờ ngủ một lúc, thấy cơ thể Nam Cung Thiên Ân cử động càng mạnh mẽ hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy vậy.
Vốn định cứ thế giả vờ tiếp, thì lại nghe thấy tiếng hắng giọng phát ra từ miệng Nam Cung Thiên Ân, kèm theo một chút đau đớn. Bạch Tinh Nhiên chột dạ, cuối cùng cũng nhận ra được sự khác thường của Nam Cung Thiên Ân, có lẽ là do phát bệnh...
Chắc là lâu rồi chưa phát bệnh, Bạch Tinh Nhiên cứ tưởng bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt, nên mỗi lần anh có gì khác thường cô cũng không liên tưởng đến chuyện phát bệnh ngay.
Cho nên vừa rồi anh rõ ràng là cảm thấy không được khỏe, cô lại không kịp thời nhận ra.
Cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân sắp phát bệnh, Bạch Tinh Nhiên ngồi phắt dậy, trong bóng tối thăm dò anh: “Đại thiếu gia, anh có sao không?”.
Nam Cung Thiên Ân không hề đáp lại, cũng thực sự không có sức để nói chuyện với cô, anh từ từ co cắp người lại, miệng anh không ngừng phát ra những âm thanh rêи rỉ đau đớn.
Mỗi lần phát bệnh anh đều sẽ cố gắng kiểm soát bản thân, không để cho mình bị mất kiểm soát hoàn toàn.
Bạch Tinh Nhiên cuống lên là không biết làm gì nữa, một lúc sau mới nhớ ra phải đến chỗ ngăn kéo lấy thuốc cho anh, cô vội vàng xuống giường, mở lọ thuốc bên trong ngăn kéo lấy ra một viên thuốc, rồi cuống cuồng quay trở lại giường, một tay cầm thuốc, một tay đỡ anh dậy nói: “Đại thiếu gia, mau há miệng ra, uống thuốc vào là sẽ không sao nữa”.
Nam Cung Thiên Ân đã đau đến mức không phân biệt được gì nữa, cũng không thể nghe được những gì cô nói, càng không há miệng ra.
Bạch Tinh Nhiên đành dùng tay bóp lấy hàm dưới của anh, học cách anh mỗi lần ép cô uống thuốc, nhưng Nam Cung Thiên Ân vì đau đớn mà cứ cắn chặt răng, cô có cố gắng thế nào cũng không thể khiến anh mở miệng ra.
Khó khăn lắm Nam Cung Thiên Ân mới há miệng, nhưng lại cắn luôn vào cổ tay cô.
Giống hệt như tối đêm tân hôn của bọn họ, anh cắn vào cổ tay cô, đau đến mức Bạch Tinh Nhiên kêu thét lên, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Không ai có thể hiểu được sự đau đớn mà cô phải chịu lúc này, Nam Cung Thiên Ân dường như dùng hết sức lực để cắn cô, mãi vẫn không nhả ra.
Bạch Tinh Nhiên khóc lên thành tiếng, sau khi hơi quen được với sự đau đớn này, cô bắt đầu cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại, sau đó tay run run nhét viên thuốc trong tay cô vào cổ họng anh.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của viên thuốc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng há miệng ra, cố gắng nuốt viên thuốc vào bụng.
Bên ngoài cửa bắt đầu dồn dập tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, chị Hà đưa lão phu nhân bước vào, thấy Nam Cung Thiên Ân nằm trêи giường miệng đầy máu, lão phu nhân suýt nữa thì ngất đi.
Bà ta quay người sang hét lên với chị Hà: “Mau đi! Mau gọi bác sĩ đến đây ngay, mau lên...!”.
Chị Hà thấy bộ dạng của Nam Cung Thiên Ân như vậy cũng sợ quá, tuy đã gọi cho bác sĩ rồi, nhưng vẫn quay người chạy đi giục thêm.
Bác sĩ nhanh chóng đến nơi, mở hộp dụng cụ một cách thuần thục rồi lấy ra một mũi an thần tiêm vào cánh tay của Nam Cung Thiên Ân.
Tác dụng của thuốc rất nhanh, Nam Cung Thiên Ân dần dần yên tĩnh trở lại.
“Có cần đưa đến bệnh viện luôn không?”, lão phu nhân vội vã hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Nam Cung Thiên Ân, sau đó lại nhìn sang cổ tay chảy máu không ngừng của Bạch Tinh Nhiên nói: “Thiếu phu nhân, máu trêи mồm của đại thiếu gia là máu của cô phải không?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, lúc này cô lại không hề cảm thấy đau gì cả, gần như là không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến vết thương của mình nữa.