Người Vô Tâm

Chương 56: Gao bạc !




Năm người hiếu kỳ đi khắp xung quanh hang động, bỗng họ đi tới một căn phòng khá lớn, bên ngoài được đóng của chặt. Từ bên trong, truyền ra tiếng đánh đấm rất mạnh.
- Bình ...
Cánh cửa vỡ vụn, một bóng người mặc áo khoác trắng từ bên trong phóng thẳng ra ngoài, trên gương mặt của y mang theo vẻ giận dữ tột cùng. Người nọ vừa xông ra ngoài, liền nhìn thấy năm người anh em gia đình Tuyết Sa. Hắn liền hô lên một tiếng, thân hình hóa thành một làn gió nhẹ tấn công tới năm người.
Năm người bất ngờ bị tấn công nên có chút luống cuống, nhưng bọn họ là một gia đình nên rất ăn ý nhau, chỉ trong chớp mắt liền phản ứng lại cùng nhau chống đỡ đối phương.

Tiếng động do người mặc áo khoác trắng gây nên không thể che giấu được bảy người ở bên ngoài, Tuyết Sa thấy có tiếng đánh nhau liền hoảng hốt, nàng nhanh chóng nói với mọi người :
- Có chuyện xảy ra, em đi xem sao !
- Để tôi đi cùng chị !
Vương Lâm cũng lên tiếng, hai người nhanh chóng phóng thẳng về phương hướng thanh âm đánh nhau, Lôi Thụy dường như cảm thấy có điều gì đó, nên nàng cũng nhanh chóng chạy theo.

----
Bên này, năm anh em nhà Tuyết Quân hợp lực cùng nhau nên rất nhanh đã không chế được người mặc áo khoác trắng, Nhân nhanh chóng bẻ quặt cánh tay người nọ ra sau rồi đẩy hắn sát vào vách đá, bực bội nói :
- Này tên kia, tại sao lại gây sự với bọn ta ?
- " Hừ " Người áo khoác trắng hừ lạnh một tiếng, bỗng dưng thân thể của hắn toát ra một cỗ khí thế hùng mạnh đẩy văn Nhân ra ngoài, sau đó hắn nói một câu khẩu hiệu : " Triệu hồi tinh thần Trái Đất ! Sói Bạc Chiếu Sáng ! "

Không khí từ bốn phía nhanh chóng bị hút tới mang theo một luồng năng lượng to lớn, thân hình người áo trắng liền phát ra một ánh sáng, càng lúc càng mạnh mẽ. Sau đó cả thân hình của hắn được bao phủ trong lớp áo giáp làm bằng một loại vật liệu dẻo dai mà rắn chắc, trên đầu mang một chiếc nón bảo hộ có hình dáng đầu sói.

- Keng !
" Gao Bạc xuất hiện ! "
Năm anh em dường như chợt nhớ tới điều gì, thất thanh nói : " Gaoranger ! "

--------------
" Gao Bạc, dừng lại ! " Lôi Thụy nhanh chóng hô to, bất quá lúc này đã muộn. Gao Bạc đã rút kiếm đâm tới Nhân . Nhân cũng không vì thế mà hoảng loạn , hắn nhanh chóng đọc một câu thần chú. Tức thì, trên thân thể liền biến ảo ra một bộ giáp xanh lá, Nhân rút quyền trượng bên hông mình ra, quyền trượng hóa thành một thanh búa hai lưỡi chém tới mũi kiếm của Gao Bạc
- Keng !
Kiếm Búa giao phong, một luồng lực lượng mạnh mẽ chấn bay thân hình của Nhân về phía sau, đập lưng vào vách đá
- Bịch !
Gao Bạc dùng toàn lực nên lực lượng rất lớn, vì vậy thân hình Nhân rơi xuống mặt đất liền không đứng dậy được, máu từ khóe miệng y trào ra.
- Anh hai !
Bốn người anh em nhanh chóng chạy tới đỡ y ngồi dậy, bốn người cũng nhanh chóng biến hóa vào trạng thái chiến đấu, cả bốn người dùng ánh mặt giận dữ nhìn chằm chằm Gao Bạc. Lúc này, Tuyết Sa, Vương Lâm cùng Lôi Thụy đều chạy tới, Tuyết Sa thấy con trai của mình bị đánh trọng thương nên cực kỳ nóng giận, nàng vung quyền trượng chuẩn bị tấn công Gao Bạc thì Lôi Thụy đã nhanh chóng chạy lên phía trước, vừa vặn che chắn cho y.

Lôi Thụy chạy tới trước mặt Gao Bạc, nàng vươn tay nắm lấy tay hắn nói khẽ :
- Anh .... Sao anh lại như vậy ?
- Tôi .... Đừng lại gần tôi !
Gao Bạc có chút kích động nhìn Vương Thụy, sau đó hắn vung tay đánh bật tay nàng ra, thân hình hóa thành một vệt sáng biến mất ngoài khu rừng.
- Tsukumaro ! ... Anh đừng đi ..... Tsukumaro
Lôi Thụy hô lớn, nàng gọi tên của Gao Bạc nhưng cũng không làm cho hắn quay lại. Lôi Thụy nhanh chóng đuổi theo, nhưng tốc độ của nàng làm sao bằng tốc độ của Gao Bạc được chứ, chỉ trong chớp mắt hình bóng Gao Bạc đã mất hút trong tầm mắt của nàng.

Tuyết Sa cùng Vương Lâm sau khi xem xét vết thương của Nhân liền thở phào nhẹ nhõm, vết thương không nặng, chỉ bị xây xát ngoài da mà thôi. Tuyết Sa liền hỏi nguyên do mọi chuyện, sau đó nàng đi tới căn phòng nọ liền giật mình.
Chỉ thấy bên trong căn phòng có năm người đang nằm mê man bất tỉnh, quần áo trên cơ thể dường như vừa trải qua một cuộc ẩu đả nên dính đầy bụi bẩn. Năm người nằm mê mệt dưới đất, có vài người bị thương ở tại hoặc chân, hoặc đầu còn chưa tháo băng xuống. Tuyết Sa nhanh chóng chạy vào kiếm tra tình trạng của bọn họ.

- Gaorangers bị thương thật nặng.
Lúc này thị mọi người đều đi tới, Ma Vương Lý Ngọc Vân thấy thảm trạng như thế liền giật mình, sau đó dường như hắn nhớ tới điều gì đó nên liền tiến lên xem xét ở cổ năm người.
Trên cổ của năm gaorangers đều có một vết cắn rất nhỏ, nằm ngay vị trí động mạch chủ. Ma Vương xem xét kỹ lưỡng cả nhóm, sau đó quay lại nói với Tuyết Quân
- Cô đem dụng cụ giải phẫu đến đây.
Sau đó hắn nhìn quanh mọi người đang vậy xung quanh nói :
- Mọi người đem bọn họ đặt lên giường, tôi cần tiến hành giải phẩu nếu không sợ không kịp.
Năm anh em nhà Tuyết Sa nhanh chóng đỡ mấy người lên giường, sau đó liền lui ra khỏi phòng. Lúc này Tuyết Quân cũng đem hộp dụng cụ đi tới đưa cho Ma Vương. Ma Vương đeo bao tay khử trùng xong cầm lấy một con dao mổ, hắn nhìn vết thương trên động mạch chủ một cái, sau đó nhanh chóng hạ tay xuống.
- Phụt !
Dao mổ nhanh chóng mở rộng miệng vết thương, chỉ thấy một dòng máu tươi nhanh chóng phụt ra làm ướt đẫm gương mặt của Gao Red - Kakeru Shishi. Ma Vương không chút dừng tay, dao mổ trong tay của hắn rất nhanh đã mở rộng vết thương ở trên cổ. Bên trong cổ của Gao Red, có một con ấu trùng lớn cỡ móng tay cái đang nằm im ngay trên thực quản của hắn, con ấu trùng dùng hàm răng sắc bén cắn chặt động mạch chủ, bắt đầu quá trình hút máu đối phương !

Mọi người thấy thế liền giật mình , không ngờ lại có một quái vật kỳ dị như vậy. Ma Vương đem dao mổ để sang một bên rồi lấy ra một cây kim châm cứu, mũi kim châm vừa nhọn vừa dài nhanh chóng đâm thẳng xuống con vật.
Mũi kim đâm với tốc độ ánh sáng vào con vật, rất nhanh con vật liền bị giết chết mà không phát ra một tiếng động nào cả, Ma Vương liền thở ra một hơi, sau đó dùng nhíp gắp con vật bỏ vào một bao khử trùng rồi cột chặt lại, nói với Tuyết Quân :
- Đem nó đem đi đốt trụi.
Tuyết Quân gật đầu rồi dùng một tay cầm lấy túi khử trùng đi ra bên ngoài. Ma Vương khâu xong miệng vết mổ rồi đi sang người bên cạnh. Cứ như thế, lần lượt hắn gắp ra bốn con sinh vật ký sinh kỳ lạ trong cổ họng bốn người khác. Khi vừa khâu xong mũi kim cuối cùng thì thân hình của Lý Ngọc Vân không còn chống đỡ được nữa mà từ từ khụy xuống.
- Anh .... !
Tuyết Quân nhanh tay đỡ lấy người của hắn, sau đó nàng dìu hắn ngồi xuống một cái ghế cạnh đó, nhẹ nhàng hỏi :
- Anh không sao chứ ?! Đừng làm tôi sợ .... !
Ma Vương khoát khoát cánh tay phải, thở dài một hơi nói :
- Có chút mệt mỏi tinh thần mà thôi, không có việc gì đâu ! Năm người bọn họ nửa tiếng sau sẽ tỉnh lại, vì cơ thể của bọn họ rất tốt nên khả năng phục hồi nhanh hơn người thường.

Bạch Hổ thấy mọi chuyện đã không còn gì đáng ngại nữa nên cất tiếng hỏi :
- Ma Vương, bọn họ bị sao lại trúng phải ký sinh trùng kỳ lạ như vậy ?!
Mọi người chung quanh đều hiếu kỳ chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Ma Vương lắc lắc đầu, nói :
- Không phải ký sinh trùng, mà chính là Cổ Trùng hay còn gọi là Độc Cổ. Độc Cổ vốn là một loại bí thuật xuất xừ từ Vu Cương từ mấy ngàn năm trước, không ngờ bây giờ lại còn xuất hiện !
- Độc Cổ ?! Ý anh nói là cái giống trứng sán, sau khi vào trong cơ thể liền nở ra thành một con vật gọi là Cổ Trùng có thể hút máu, di chuyển trong cơ thể của người bị hại .
Bạch Hổ liền miêu tả, theo như những gì nàng biết thì kỹ thuật này vốn là của một nhóm người thần bí sinh sống ở vung Nam Cương xa xôi của Trung Quốc cổ đại. Vốn dĩ nó đã bị tuyệt tích từ mấy ngàn năm rồi, nhưng bây giờ lại hiện hữu trên thế gian.
Ma Vương gật đầu, nói :
- Cũng có thể người nào đó học được loại thuật tà ác này, tóm lại sau này mọi người cần phải cẩn thận.
Lôi Thụy giật mình, thì thào nói :
- Không lẽ là anh ấy ?! ... Không đúng, ... Tsukumaro không bao giờ làm như vậy cả !...
Nàng vừa nói vừa đi thụt lùi lại, trên gương mặt hiện lên vẻ đau khổ lẫn không tin tưởng. Nàng tin Gao Bạc không làm chuyện này.
Ma Vương cũng không nói gì, mọi người không ai đưa ra lời bình luận cho chuyện này, nhưng hình như trong lòng của bọn họ đều nghĩ một điều " Chỉ có Tsukumaro mới có cơ hội làm chuyện này mà thôi ! "