Người Vô Tâm

Chương 26: Cái gọi là gia đình




Ông mặt trời cuối cùng cũng tỏa nhưng tia nắng ấm áp, xua tan đi làn sương lành lạnh của trời đêm. Tuyết Quân đã thức dậy từ lâu, nàng dùng ánh mắt trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt chữ điền đầy tính cương nghị của Lý Ngọc Vân, trên môi bất giác lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Lý Ngọc Vân trở mình trên ghế sô pha, hắn dường như phát hiện thấy một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn trộm mình, nên nhanh chóng bừng tỉnh. Hắn nhìn Tuyết Quân , nói :

- Sao chị không ngủ thêm chút nữa, trời còn chưa sáng mà ?!

Hắn nói xong liền xoay người ngồi dậy, lúc này hắn cũng tỉnh ngủ hẳn. Tuyết Quân nhẹ nhàng nói với hắn :

- Tôi dậy sớm quen rồi. Cậu sao không ngủ thêm chút nữa sao, dù gì thì tối qua cậu đi ngủ rất trễ, nên ngủ thêm chút nữa lấy lại sức !

Lý Ngọc Vân khoác khoác tay, nói không sao. Sau đó Lý Ngọc Vân thần thần bí bí kéo tay Tuyết Quân ra ngoài ban công, hắn có chút kỳ lạ nói :

-" Tôi cho chị cái này ! " Hắn nói xong liền lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo đưa cho nàng. Đây chính là chiếc nhẫn t%Eg làm ẩn đi hơi thở phép mầu trên người Tuyết Quân. Lý Ngọc Vân vốn là một người không biết chút gì về bày tỏ tình cảm cả, hắn suy nghĩ gần ba tiếng đồng hồ mới tìm ra một phương án hợp lý như vậy để trao nhẫn.

Lý Ngọc Vân nói xong thì có chút lúng túng, gương mặt có chút ửng đỏ lên không biết làm thế nào cho phải, cánh tay đưa chiếc nhẫn ra nhưng mấy lần lại muốn rút về ! Tuyết Quân thấy bộ dáng khôi hài của Lý Ngọc Vân liền cười ngặt nghẽo, nàng đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn rồi ướm vào ngón tay áp út của mình , nói :

- Tôi hiểu tâm ý của cậu là được rồi ! Hi hi, không ngờ cậu lại ngốc tới mức đáng yêu như thế .... Hi hi

Lý Ngọc Vân gãi gãi đầu, sau đó chân thành nói : " Tôi cũng không biết nên nói cái gì cho đúng , thôi thì cứ nói thẳng ra vậy. "

Tuyết Quân mỉm cười, nàng bước tới tựa đầu vào vai hắn, cùng hắn đứng ngắm cảnh bình minh.

- " Tuyết Quân này, chị bây giờ có dự định gì không ? " Lý Ngọc Vân cất tiếng hỏi han.

- " Không biết nữa, cậu đi đâu tôi theo đó. Dù sao thì cậu cũng hôn tôi rồi, nên cậu phải chịu trách nhiệm. " Tuyết Quân ngẩng đầu lên, giọng nói có chút tinh quái.

Lý Ngọc Vân cười cười một tiếng, sau đó hắn nói ra dự định của mình : " Chiếc nhẫn lúc nãy có tác dụng ngăn chặn tia khí tức phép thuật của người chị tản mát ra bên ngoài, bây giờ trong mắt người Org nọ thì chị cũng như một người bình thường, không có một chút dao động phép thuật gì cả. Cho nên chị cứ yên tâm cùng tôi quay lại nhà chúng ta . Chị thấy thế nào ? "

Tuyết Quân gật gật đầu, nàng tin lời của Lý Ngọc Vân nhưng vẫn có chút hiếu kỳ, hỏi :

- Cậu nói cái nhẫn này thần kỳ như thế à ? Có thể đánh lừa cái mũi thính của người Org sao ?

Lý Ngọc Vân mỉm cười, tự tin nói : " Đương nhiên, nguyên lý đơn giản là làm mất đi dao động phép thuật trên người chị là người Org không cách nào phát hiện ra được cả. "

Tuyết Quân hiếu kỳ sờ sờ lên viên hồng ngọc xinh đẹp gắn trên chiếc nhẫn, trong tâm hồn tràn đầy ngọt ngào của tình yêu. Nàng dùng một thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Lý Ngọc Vân, sau đó chuồn ngay vào trong phòng trùm kín chăn lại, che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của mình.

----

Bảy giờ sáng, ba người Lý Ngọc Vân trả phòng khách sạn rồi đi vào một nhà hàng Thiên Nam gần đấy. Nhà hàng được bài trê�n đấy. Nhà hàng được bài trí trang nhã, tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng mà sâu lắng. Bên trong khá nổi bật với hai sắc màu xanh và trắng kết hợp với nhau, tạo nên một không gian đa chiều đặc sắc.

Ba người Lý Ngọc Vân chọn một bàn kế bên hòn giả sơn, tiếng nước chảy róc rách trong không gian im ắng làm cho thực khách có cảm giác như mình đang trong một thế giới thiên nhiên, xua tan đi nỗi mệt nhọc căng thẳng trong công việc. Lý Ngọc Vân nhìn nhìn xung quanh, không khỏi thốt lời khen ngợi :

- Nhà hàng này bài trí thật tốt ! Không hổ là nhà hàng danh tiếng trong thành phố

Tuyết Quân cũng bị bài trí bên trong làm cho mê mẩn, nàng vô thức gật đầu đồng ý với những lời nhận xét của Lý Ngọc Vân. Lúc này người phục vụ đã đem thực đơn đi tới, Lý Ngọc Vân cùng với Tuyết Quân gọi một ba tô phở tái. Rất nhanh, ba tô phở còn nghi ngút khói được mang lên bàn tiệc. Lý Ngọc Vân múc một muỗng nước phở nếm thử, không khỏi khen ngợi nhà hàng biết cách phối hợp gia vị.

Ba người bắt đầu dùng bữa sáng, bé Minh Khôi đã sớm đói bụng nên nhanh chóng làm thịt xong tô phở, nó vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, nhìn mẹ cùng với chú tốt bụng cười nói :

- Ngon quá ! Con chưa bao giờ ăn ngon như vậy !

Lý Ngọc Vân mỉm cười nói với nó :

- " Yên tâm, sau này con cứ theo chú đảm bảo luôn được ăn ngon ! " Sau đó Lý Ngọc Vân quay sang nhìn Tuyết Quân, nói :

- " Lát nữa hai người chúng ta đi ngân hàng gửi tiền vậy, mang theo nhiều tiền quá cũng không tốt. Xong sau đó mình đi chơi đâu đó khuây khỏa rỗi hẵn về nhà ! Chị thấy như vậy được không ? "

- " Oa ! Hoan hô chú tốt bụng, lát nữa chúng ta đi chơi rồi ... " Minh Khôi ở bên cạnh vung tay hoan hô, Lý Ngọc Vân trìu mến xoa xoa mái tóc của nó, nói :

- " Vậy con muốn đi chơi đâu nào ? Lát nữa chú dẫn con đi thỏa thích luôn ! Con chịu không ! "

Minh Khôi khẽ chống cằm suy nghĩ, bộ dáng giống như ông cụ non vậy , làm cho Tuyết Quân cùng Lý Ngọc Vân không khỏi mỉm cười . Bé suy nghĩ một lát rồi nói : " Con muốn đi Đầm Sen, sau đó đi Suối Tiên, tới tối lại tới Đại Nam ! Có được không chú tốt bụng ?! "

Lý Ngọc Vân khẽ nhếch mày, không ngờ thằng bé lại chọn những nơi vui chơi nổi tiếng của thành phố cả. Hắn nhanh chóng đồng ý, ba người tiếp tục bàn tán về chuyện đi chơi, tiếng cười vui vẻ cứ tiếp tục vang lên.

------

Lý Ngọc Vân tay phải nắm lấy bàn tay của Tuyết Quân, tay còn lại ẵm bé Minh Khôi đi vào ngân hàng Đông Á. Hắn mỉm cười nhìn cô nhân viên ngân hàng, nói :

- Tôi muốn gửi tiền tiết kiệm !

Cô nhân viên đeo bảng tên là Trần Trúc Vân ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nàng lấy một tờ giấy chuyển tiền đưa cho hắn ghi vào. Lý Ngọc Vân mỉm cười, hắn nhanh chóng điền đầy đủ thông tin chi tiết cùng với số tài khoản của mình, phía phần ghi số tiền gửi hắn ghi một con số năm và 8 con số không !ặ00 triệu.

Đây chính là toàn bộ số tiền trong két sắt nhà tên mặt thẹo, Lý Ngọc Vân không ngờ lại nhiều đến như vậy nên không tiện mang theo bên người, tốt nhất đem toàn bộ gửi vào trong ngân hàng, khi nào cần thì rút ra vậy. Khi Lý Ngọc Vân đưa trả tờ giấy chuyển tiền cho cô nhân viên Trúc này, nhất thời nàng trợn tròn hai mắt, có chút không tin nhìn vào dãy số bên dưới, sau một hồi mới lắp bắp nói :

- Anh .... anh ... gửi nhiêu đây ư ? Anh chờ tôi gọi cho bộ phận quản lý, chuyện này tôi không thể tự tiện xử lý được. Mong anh thông cảm !

Nàng nói xong liền bấm một số nội bộ gọi cho bộ phận quản lý tài chính tới . Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt hai người Lý - Tuyết. Người này mặc bộ đồ công sở màu xanh dương, trên ngực đeo một tấm thẻ nhân viên tên là Lý Tuyết Ngọc, gương mặt cũng hơi xinh đẹp do được bảo dưỡng kỹ lưỡng. Làn da trắng mịn màn một cách tự nhiên. Nàng thấy Lý Ngọc Vân liền nở một nụ cười chuyện nghiệp, đưa tay ra chào hỏi hắn :

- Chào ngài ! Mời ngài lên phòng của tôi rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn !

Lý Ngọc Vân cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay của nàng, hắn mỉm cười nói :

- Mời cô !

Sau đó Lý Ngọc Vân liền kéo tay Tuyết Quân đi theo sau người quản lý tới phòng làm việc của Lý Tuyết Ngọc.

Trong phòng làm việc, Lý Tuyết Ngọc đưa tay mời ba người Lý Ngọc Vân ngồi xuống ghế sô fa , rót ba chén trà xanh thơm mát đưa tới trước mặt ba người rồi nói :

- Anh muốn gửi tiết kiệm toàn bộ số tiền 500 triệu ư ?

Lý Ngọc Vân gật gật đầu. Lý Tuyết Ngọc mỉm cười, nàng đi tới trước bàn làm việc lấy ra một tờ giấy hơi giống như tờ khi nãy Lý Ngọc Vân viết, xong nàng đưa tới trước mặt hắn, nói :

- Nếu như vậy anh chính thức trở thành khách VIP của ngân hàng chúng tôi, đây chính là điều khoản và lợi ích của ngân hàng chúng tôi đưa ra. Anh xem rồi ký tên phía dưới ! Sau này chúng ta sẽ hợp tác bền lâu.

Lý Ngọc Vân mỉm cười, hắn không quan tâm gì về vấn đề VIP hay không mà chỉ muốn gửi tiền cho nhanh mà thôi, hắn nhanh chóng điền đầy đủ và ký tên sau đó đưa bọc tiền cho nàng rồi nói :

- Cô có thể làm cho tôi một thẻ ATM được không ?

Lý Tuyết Ngọc gật gật đầu, nàng nhanh chóng đếm xong số tiền mặt mà Lý Ngọc Vân giao cho, sau đó ngồi xuống bàn làm việc nhanh chóng làm xong một chiếc thẻ ATM cho hắn, cả quá trình chỉ mất mười phút.

Lý Ngọc Vân hài lòng cầm lấy chiếc thẻ đưa cho Tuyết Quân rồi đứng dậy ra về, trước khi đi hắn còn nói một lời cảm ơn Lý Tuyết Ngọc nữa !

----------------

Cả một ngày đi chơi cũng nhanh chóng bào mòn sức lực của Lý Ngọc Vân, hắn cảm thấy không nên đi chơi với con nít, vì chúng đòi hỏi quá nhiều làm cho người làm chú như hắn không thể không đáp ứng.

Tuyết Quân bên cạnh cười ngọt ngào với hắn, nàng cảm thấy Lý Ngọc Vân thật sự thương yêu con của mình, và cũng thật lòng với mình.

Lúc này đã sáu giờ chiều, Lý Ngọc Vân bắt taxi đưa hai người trở về căn nhà nhỏ . Khi ba người vừa bước xuống xe thì Lý Ngọc Vân đụng phải một người mà hắn không nên gặp !

-------

Ngày hôm nay Trịnh Thúy Kiều không còn bị giáo viên khác mắng vốn mình nữa, nên nàng có chút vui vẻ, cuộc đời mới tươi đẹp làm sao ! Trịnh Thúy Kiều mang vẻ mặt rạng ngời bước lên lớp chủ nhiệm của mình, chuẩn bị tiết học Ngữ Văn đầu tiên của năm học mới.

Nhưng khi nàng lên lớp liền thấy một người vắng mặt, cũng không xa lạ gì mà chính là tên ông trời con Lý Ngọc Vân. Trịnh Thúy Kiều giảng bài rất tự nhiên, cả tiết học đều lôi cuốn theo nhịp giảng của nàng, nhưng mỗi khi nàng nhìn xuống vị trí trống không bên người Mỹ Hằng thì có chút khó chịu trong lòng, một cảm giác mà nàng không biết tên !

Trịnh Thúy Kiều thầm nhủ, lát nữa về phải hỏi hắn cho ra lẽ, vì sao lại trốn học hoài như vậy. Nàng quyết tâm lần này mình phải cứng rắn hơn nữa, mới mong có thể trừng trị được tên học sinh này.

Ngày hôm nay có một buổi họp giáo viên bộ môn lúc cuối giờ nên Trịnh Thúy Kiều về trễ hơn mọi khi, khi nàng vừa chạy xe tới hẻm vào nhà liền bị một chiếc taxi chắn lối, người trên xe bước xuống không ngờ lại là Lý Ngọc Vân !

Lý Ngọc Vân cảm giác có một ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm sau lưng mình, hắn theo bản năng quay người lại mỉm cười, nhưng khóe miệng bất giác cứng ngắc lại, mang theo chút run rẩy !

" Lại gặp bà la sát nữa rồi ! " Trong đầu Lý Ngọc Vân thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt nhanh chóng biến thành khuôn mặt tươi cười, nói với Trịnh Thúy Kiều :

- Chị Kiều đi làm về sớm nhỉ ! Chúng ta lại có duyên với nhau a !

Trịnh Thúy Kiều nhếch môi cười lạnh, sau đó lạnh lùng nói :

- Lát nữa tôi qua nhà cậu nói chuyện ! Hừ !

Lúc này mẹ con Tuyết Quân cũng vừa bước ra khỏi xe, nàng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trịnh Thúy Kiều không hiểu người này là ai ! Lý Ngọc Vân nhanh miệng giới thiệu :

- Đây là cô giáo chủ nhiệm của tôi, Trịnh Thúy Kiều, nàng cũng là hàng xóm kế bên nhà của chúng ta đấy !

Hắn nói xong liền quay sang nói với Trịnh Thúy Kiều :

- Còn đây là Tuyết Quân, bạn ... của tôi !

Hắn suýt chút nữa nói ta hai từ " bạn gái " nhưng nhanh chóng nuốt vào miệng một chữ, Trịnh Thúy Kiều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào hai người Lý - Tuyết. Dưới con mắt tinh tường của người phụ nữ, nàng cũng phát hiện ra sự thân mật vượt qua tình bạn giữa hai người. Nhưng nàng cũng lịch sự, mỉm cười nói với Tuyết Quân :

- Chào chị, tôi là giáo viên của Lý Ngọc Vân.

Lúc này, bé Minh Khôi ở bên cạnh kéo kéo áo của Lý Ngọc Vân, nũng nịu nói :

- Ba ! Mẹ ! Chúng ta vào nhà đi, con đói bụng quá !