Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 95: 95: Chỉ Cần Em Ra Tay Thì Mọi Loại Trà Đều Bị Loại Bỏ





Cánh cửa phòng thiết kế mở toang, tiếng vỗ tay giòn giã.

Hà Thanh nhanh chân tới kéo tay Như Yên: “này, bây giờ cô chắc trở thành người hót nhất toàn công ty rồi đó.”
Như Yên cứng đờ, ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra.

Giọng cô ấp úng: “mọi người đang nói gì vậy hả? Cái…gì mà nổi tiếng.”
Chu Tử Hàn nhanh tay đưa cho một đoạn clip rồi nói: “cô đúng là làm nở mặt nở mày phòng thiết kế chúng ta.”
Như Yên cười nhẹ: “chuyện này…thì tôi chỉ muốn dự án hoàn thành tốt đẹp mà thôi!”
Hứa Đàn tò mò nên hỏi: “cô gái đối tác đó có mối quan hệ gì với sếp tổng vậy?”
Triệu Triết Gia nói sau: “vậy mà còn hỏi.

Chắc chắn là người yêu cũ chứ còn gì.”
Ly La buông mấy tiếng thở dài: “con đường tình yêu của cậu gặp quá nhiều sỏi đá ngáng chân quá đấy.

Hazzz…hết em gái trà xanh giờ lại tới người cũ trà đào.

Châu tổng đào hoa quá rồi đó.”
Từ ngoài cửa Châu tổng bước vào, ho lên một tiếng nhẹ.

Không khí đột nhiên im lặng hẳn.

Trên gương mặt ai cũng nở nụ cười gượng.

Châu Gia Việt tay đút túi quần đứng ngay giữa rồi nói: “mọi người không thấy cô ấy cao tay thế nào sao? Chỉ cần ra tay thì mọi loại trà đều bị loại bỏ.”
Hạ Như Yên bật cười, ánh mắt ngại ngùng nhìn anh: “anh nói gì vậy hả? Mau quay về làm việc đi.

Lại còn hùa theo bọn họ chọc em nữa cơ đấy.”
Châu Gia Việt tắt vội nụ cười, lắc đầu: “không, không, không dám.”
Hành động của Châu Gia Việt khiến tất cả người trong phòng thiết kế phải bật cười sặc sụa.


Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của anh đã khiến tất cả đều im bật.

Châu Gia Việt tiến đến gần, khom nhẹ lưng ghé sát tai cô thì thầm: “để thưởng cho em đã thay anh xử lí tốt mọi việc thì trưa nay chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn.”
Như Yên nói lại: “ai nói là em sẽ đồng ý.”
Anh nhìn vào gương mặt cô thì ánh mắt cô hơi trợn trừng lên một chút.

Anh đành mỉm cười nhẹ, gật đầu: “vậy thần trân trọng kính mời bà xã điện hạ cùng đi ăn một bữa.

Xin hãy nể mặt mũi mà đồng ý.”
Như Yên cười đáp lại: “vậy còn nghe được.”
Ánh mắt anh lưu luyến nhìn cô một lát rồi vui vẻ rời đi.

Lúc quay trở về văn phòng anh gọi ngay thư kí Tần.

Cánh cửa mở, cô thư kí xinh đẹp bước vào: “Châu tổng anh có việc gì cần sao?”
Châu Gia Việt không giấu niềm vui trên gương mặt nói: “bữa trưa hôm nay cô đặt giúp tôi nhà hàng lãng mạn một chút, vị trí gần cửa sổ.”
Thư kí Tần gật đầu: “tôi biết rồi.”- Lời nói vừa dứt cô rời đi.


Tại tập đoàn Ôn Thị, sau cuộc họp với đối tác Ôn Gia Long vui vẻ nhấc chiếc điện thoại gọi cho Đoàn Mẫn Nhi.

Đầu giây bên kia nhấc máy: “alo…Ôn Gia Long anh lại muốn bày trò gì nữa đây?”
Ôn Gia Long vừa mở cánh cửa xe vừa nói: “bây giờ anh đang trên đường trở về công ty khoảng 15 phút nữa là tới.

Trưa nay anh muốn cùng em ăn cơm được không?”
Đoàn Mẫn Nhi thầm mừng trong lòng nhưng vẫn cứng miệng: “nếu chỉ là việc đó thì tôi cúp đây.”
Ôn Gia Long vội vàng nói: “đừng tắt vội, chỉ là bữa ăn bình thường thôi mà.

Xem như là ăn mừng anh lấy được hợp đồng mới vào tay có được không? Nếu em không đi cùng anh thì anh cũng chẳng biết tìm ai cả, năn nỉ đó mà Mẫn Nhi.”
Đoàn Mẫn Nhi bật cười, cố mím chặt môi: “để tôi xem đã.”
Ôn Gia Long mừng rỡ: “em không từ chối tức là đồng ý rồi đó nha.

Lát nữa anh đón em ở trước cửa công ty.”
Tụt…tụt… điện thoại vừa tắt thì gương mặt Đoàn Mẫn Nhi vui vẻ lên hẳn.

Cô đẩy chiếc ghế ra khỏi bàn làm việc, lấy ngay hộp phấn trong túi xách dùng bông mút dặm lại lớp phấn và tô thêm một ít son môi.

Bờ môi mềm mỏng của cô cười lên không ngớt.

Vừa xong, Đoàn Mẫn Nhi vớ ngay chiếc túi xách vội vàng bước đi ra khỏi, cô đứng chờ sẵn trước cửa chính của tập đoàn.

Chiếc Audi nâu xám rẽ vào, Ôn Gia Long chạy tới mở cánh cửa cô vui vẻ bước lên.

Họ rẽ vào một nhà hàng Tây, bữa ăn diễn ra vui vẻ.

Ôn Gia Long thầm mừng bởi dường như khoảng cách giữa anh và cô đang ngày càng sát lại gần nhau hơn.

Cô không còn giữ khoảng cách hay e dè anh như trước nữa.

Dù sao đó cũng là tín hiệu tốt cho một tình yêu sắp sửa nở hoa.


Trong suốt cả bữa ăn ánh mắt anh vẫn nhìn theo cô không rời.

Khuôn mặt, ánh mắt, đôi môi, nụ cười tất cả giống như lần đầu gặp.

Vẻ đẹp tự tin, kiêu sa có phần mạnh mẽ.

Sau bữa ăn, trong khi họ quay xuống hầm gửi xe thì gặp ba gã đàn ông đứng chờ sẵn.

Vẻ mặt chúng hung tợn, quần áo và cả mũ đều nhuốm màu đen, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Khi bị chúng chặn lại thì cả hai đều ngạc nhiên, nhìn về phía đối phương.

Ôn Gia Long bước về trước mấy bước, hai tay đang rộng che chắn, trợn trừng mắt hỏi mấy tên kia: “bọn mày là ai? Muốn làm gì?”
Một tên trong số chúng lên tiếng: “đây không phải việc của mày, mau tránh ra.”- Chúng chỉ tay về phía Đoàn Mẫn Nhi: “bố mày đang trốn ở đâu? Đừng tưởng ra tù rồi trốn bọn tao không tìm thấy?”
Đoàn Mẫn Nhi đáp lại: “chuyện ông ấy không liên quan gì đến tôi? Các người muốn gì tự đi tìm ông ấy mà đòi.”
Tên kia trừng mắt nói tiếp: “mày đừng thử thách tính kiên nhẫn của bọn tao.

Còn không nói thì đừng trách.”
Ôn Gia Long chỉ ngón tay chĩa thẳng vào chúng: “các người dám động đến cô ấy tập nhất định không tha.”
Mấy tên kia thô lỗ không nói gì thêm dấn đến đánh Ôn Gia Long tới tấp.

Anh nằm lăn bò ngay giữa đất, những cú đá mạnh liên tục vào người khiến anh đau đớn.

Vết chầy sau cùi tay, chân rỉ máu.

Bên bờ môi cũng chảy xuống dòng máu tươi.

Ánh mắt anh nhìn về phía Đoàn Mẫn Nhi thúc giục: “Mẫn Nhi mau chạy đi, cứ mặc kệ tôi.”
Ở đằng xa, Mẫn Nhi đặt nhẹ túi xách xuống đất, tay gỡ nút cởi đi chiếc giày cao gót.

Đôi chân trần bước dần lại, ánh mắt chằm chằm nhìn mấy tên kia.

Cô vén nhẹ ống tay áo sơ mi.

Chân trái trụ vững, chân phải vung lên cao vung ngay cú đá vào tên đầu sỏ khiến hắn ngã nhào xuống đất.


Chỉ sau mấy chiêu võ đơn giản cô đã hạ gục cả ba tên kia.

Đôi bàn tay cô vỗ vỗ nhẹ, trợn trừng mắt nhìn chúng.

Mấy tên kia bổ ngửa ngay trên sàn, người run rẩy lùi lại sau, ánh mắt sợ hãi.

Ôn Gia Long cố nén cơn đau, chống tay đứng dậy.

Cánh tay phải chỉ tay về chúng: “đừng tưởng rằng bọn tôi dễ bị bắt nạt.

Cút.”
Lời nói vừa dứt thì mấy tên kia run rẩy, chống tay vội vàng chân đá quéo nhau chạy đi.

Chúng sợ đến độ không dám quay đầu lại nhìn nữa.

Đoàn Mẫn Nhi liếc nhìn Ôn Gia Long một cái rồi nói: “lần sau không đánh được thì đừng cố.

Nếu không mất công tôi lại phải đưa anh đi cấp cứu.”
Ôn Gia Long vẫn mạnh miệng: “dù sao thì anh vẫn là đàn ông bảo vệ em là nghĩa vụ và trách nhiệm anh nên làm.

Hơn nữa anh cũng mong mình vì em mà đi cấp cứu, như thế ngày ngày được em chăm sóc.”
Đoàn Mẫn Nhi vừa lạnh lùng bước đi vừa nói: “anh đừng có mơ đi.”
Tuy nói là vậy nhưng lòng cô chợt vui mừng.

Dù gì thì anh cũng đáng là một thằng đàn ông chính hiệu.

Dù gì sau việc này cô cũng biết được tấm lòng anh đối với cô là thật..