Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 61: 61: Em Tin Tưởng Anh





Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, sắc mặt Như Yên vẫn còn bàng hoàng, Châu Gia Việt vừa chạy tới.

Anh ấn tất cả các thang máy khác nhưng đều kín chỗ.

Không còn cách nào nữa anh đẩy mạnh cánh cửa thang bộ vội vàng chạy theo xuống.

Dù mệt nhưng chân vẫn cố sức chạy nhanh nhất có thể.

Anh vừa tới tầng dưới thang máy mở rộng ra đang khép lại anh vội ấn nút để mở ra thêm lần nữa.

Chân bước vào tay kéo Như Yên đi vào căn phòng bên cạnh đóng sập cửa lại.

Cô khá bất ngờ, ấp úng hỏi: “Châu Gia Việt anh làm gì vậy?”
Anh chống hai tay ép sát cô vào tường, đưa mắt nhìn rồi hỏi: “em giận anh sao?”
Hạ Như Yên đẩy nhẹ anh ra, lắc đầu đáp lại: “ai da…anh nghĩ em nhỏ nhen vậy hả?”
Châu Gia Việt tiếp tục hỏi: “vậy sao em phải đi trước.”
Như Yên quay mặt lại, ủ rũ: “không lẽ anh muốn em đứng đó chứng kiến cảnh hai người bày tỏ tình cảm sao?”
Châu Gia Việt thêm lần nữa dồn Hạ Như Yên sát tường, mặt sát mặt: “như thế còn nói không giận sao?”
Như Yên nhìn anh, lắc đầu: “không có.”
Anh vẫn gắng gượng hỏi tiếp: “thật sự không có.”
“Không có.”-Như Yên cúi người né tránh, kéo vali rồi chỉ tay về anh nói: “anh mau quay về làm việc đi.

Cấm đi theo em nữa.”
Anh đứng sững lại, gật đầu: “ò, anh biết rồi thưa bà xã đại nhân.”
Cánh cửa mở ra Như Yên đi khỏi còn Châu Gia Việt vẫn đứng nhìn cho đến khi cô đi khuất bóng.

Như Yên lê thê kéo vali chậm bước từ đại sảnh ra trước cửa chính, vừa lúc Lưu Phiêu Như đang đứng chờ xe tới.

Ả ta tiến lại gần bên cạnh nói: “chào em, chị là Lưu Phiêu Như bạn của Châu Gia Việt.”

Như Yên giật mình quay lại, lịch sự cúi chào: “chào chị, em là Hạ Như Yên.”
Lưu Phiêu Như nhìn Như Yên suy đoán: “em chắc là thư kí mới của Gia Việt vừa cùng anh ấy đi công tác về sao?”
Hạ Như Yên khẽ lắc đầu: “không phải.”-Cô định nói ra thân phận thật nhưng ngập ngừng rồi lại nói: “em là nhân viên phòng thiết kế.”
Lưu Phiêu Như đưa tay về trước: “vậy sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.

Em có cần gì thì có thể hỏi chị.

Chị vừa mới du học nước ngoài về nên kinh nghiệm chắc chắn sẽ hơn hẳn em.”
Như Yên gật đầu nhẹ: “được.” Sau đó cô quay mặt đi, bễu môi, suy nghĩ trong đầu: “cô ta đang khoe mẽ đây mà.

Hic.

Tưởng mình là ai cơ chứ! Bộ đi du học nước ngoài về là có quyền lên mặt sao?”
Chiếc xe ô tô vừa rẽ tới Châu Gia Kiệt từ trong nói ra: “Phiêu Như đi thôi!”.

Ả ta quay lại vẫy tay tạm biệt, Như Yên chỉ cười gượng mấy tiếng rồi kéo vali rời đi.

Hạ Như Yên cảm thấy trống rỗng, không phải là cô đang lo Châu Gia Việt sẽ thay lòng mà là cô không có gì bì được với Lưu Phiêu Như.

Ả ta vừa xinh đẹp, tài năng, du học nước ngoài trở về.

Còn cô chỉ là một nhà thiết kế mới học qua lớp bổ túc, không kinh nghiệm.

Đúng là khoảng cách khá chênh lệch.

Cô vén ống tay áo khoác nhìn vào đồng hồ rồi đổi hướng đi về phía nhà Đoàn Mẫn Nhi.

Trên đường còn ghé lại mua ít bia và thịt xiên nướng.


Cánh cửa lớn mở ra, Đoàn Mẫn Nhi xông ngay tới ôm chầm lấy khiến Như Yên sững sờ mất mấy giây.

Cô đưa bịch thịt xiên và bia lên cao, mỉm cười nói: “mình vừa từ sân bay quay trở về là tới gặp cậu ngay đấy.”
Đoàn Mẫn Nhi kéo vali vào nhà, tay còn lại kéo theo Như Yên, vừa đẩy vai cô ngồi xuống bên ghế sofa vừa hỏi: “Yên Nhi cậu mau khai thật đi chuyến công tác chỉ có hai người chuyện gì xảy ra vậy hả?”
Như Yên ngại ngùng: “ai…dà…cậu nghĩ quá rồi đó.

Thật ra thì cũng có chút chuyện nhỏ xảy ra.”
Đoàn Mẫn Nhi không nhịn được tò mò, hai tay đặt lên vai kéo Như Yên mặt sát mặt hỏi tiếp: “cậu mau nói đi.

Là chuyện gì vậy?”
Như Yên cúi mặt, ngại ngùng đỏ ửng, cười cười đáp lại: “thực ra…thì…bọn mình đã chính thức ở bên nhau.”
Đoàn Mẫn Nhi cười lên không ngớt, hai tay vỗ vào nhau: “mình đã nói rồi mà.

Hai cậu có tình cảm với nhau.

Ruốt cuộc thì chuyện cổ tích trong ngôn tình đã xảy ra ngoài đời thực rồi.”
Hạ Như Yên cười ngượng: “cậu xem phim nhiều quá rồi đó.

Vậy cậu và Ôn Gia Long sao rồi hả?”
Đoàn Mẫn Nhi vội tắt nụ cười: “cậu đừng nhắc đến hắn ta nữa, cái tên bám đuôi đó chắc muốn mình phát điên mới chịu buông tha.”
Như Yên nhẹ nắm lấy tay Mẫn Nhi nhỏ nhẹ nói: “Mẫn Nhi à, cậu á rõ ràng thích người ta vậy mà còn cứng miệng thế.

Ôn Gia Long trước đây đúng là ong bướm thật nhưng từ lúc quen cậu anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Cậu mở lòng mình đi đừng suốt ngày ôm chuyện quá khứ nữa.

Cho bản thân cơ hội đi.”

Thực ra, Đoàn Mẫn Nhi có tuổi thơ không mấy tốt đẹp.

Từ ngày cô được sinh ra bố luôn uống rượu về đánh đập mẹ con cô.

Cũng bởi lí do mẹ cô không sinh được con trai.

Sau đó cứ lúc nào ông ấy say lại quay về nhà làm loạn.

Trên người mẹ lúc nào cũng có dấu vết bầm tím.

Đến lúc cô lên mười tuổi một lần không may chai rượu ông ta đập vào đầu khiến mẹ cô chết ngay tại chỗ.

Mẹ chết, cha vào tù đứa trẻ mười tuổi bơ vơ.

Nửa năm trước bố Mẫn Nhi đã được ra tù trước thời hạn tìm gặp cô.

Vốn chuyện quá khứ đã được ngủ sâu bất ngờ lại bị đào lại.

Nỗi thù hận đối với người cha thêm sâu.

Cũng vì vậy mà cô luôn tự đóng chặt lòng mình không yêu bất kì một ai, dù rằng có nhiều chàng trai theo đuổi.

Đoàn Mẫn Nhi khẽ lau đi những giọt nước mắt lã chã, cố tỏ ra mình ổn: “tớ không có.

Sao tớ lại có tình cảm với người như hắn chứ.” Vừa nói xong cô sụt sịt đứng dậy vừa bày đống thịt xiên và bia lên bàn vừa hỏi: “sao hôm nay lại tới tìm tớ uống bia vậy hả?”
Như Yên ủ rũ đứng dậy đi về phía bàn: “không có gì, chỉ thấy có chút hụt hẫng thôi!”
Mẫn Nhi dừng mọi việc, kéo chiếc ghế i-nốc ngồi sát bên hỏi tiếp: “cậu sao thế?”
Như Yên chống tay lên bàn, mắt nhìn xa xăm, ánh mắt u buồn, miệng nói: “thật ra lúc nãy mình và Châu Gia Việt trở về thì bất ngờ có một cô gái chạy tới ôm lấy anh ấy.

Cậu nghĩ xem hai người họ có quan hệ gì.”
Đoàn Mẫn Nhi nhìn người bạn thân rồi đưa ra lời khuyên: “cậu ấy, lúc nào cũng chỉ ôm muộn phiền về mình.

Có gì thắc mắc cậu cứ tới hỏi trực tiếp Châu Gia Việt là được rồi còn gì?”
Như Yên khẽ gật đầu: “được, chờ lúc nào anh ấy có thời gian mình sẽ hỏi.


Dạo gần đây anh ấy bận chuẩn bị ra mắt đồng hồ tình yêu.

Dự án này rất quan trọng đối với anh ấy mình không muốn làm phân tâm.”
Tiếng xì ga, nắp lon bia bật lên, hai lon chạm vào nhau, cả hai cùng uống một ngụm, mặt hơi nhăn lại: “khà…khà…”.

Bia tuy đắng nhưng lại hợp cho tâm trạng.

Hình như có bia vào tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, nỗi buồn vơi dần đi.

Thật ra đôi lúc nghi ngờ lại khiến người ta khó chịu hơn là biết sự thật, dù cho đó là sự thật có tàn nhẫn như thế nào đi chăng nữa.

Sau một lúc, ngoài trời dần tối hẳn Như Yên mới rời đi.

Cô vừa kéo chiếc vali bước vào cửa biệt thự họ Châu mẹ chồng đã ngồi chờ sẵn ở ghế sofa, khuôn mặt bà có chút lo lắng.

Cô cúi chào lễ phép: “con chào mẹ.”
Mẹ chồng hớt hải chạy tới hỏi han: “con sao rồi, có mệt không? Mẹ nói gì Trương dọn bữa tối giúp con nhé!”
Như Yên vội khua tay: “không, không cần đâu mẹ! Con đã ăn ở nhà bạn rồi mới về.”
Mẹ chồng gật đầu mỉm cười: “vậy con nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi ha.”
Như Yên cúi đầu: “con xin phép.”
Cô khiêng chiếc vali lên từng bậc cầu thang miệng tủm tỉm cười, lòng thầm vui mừng.

Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng có được cảm giác có mẹ chờ đợi lo lắng khi cô về trễ.

Thì ra nó là như vậy: ấm áp, vui mừng, hạnh phúc.

Từ ngày về biệt thự họ Châu cô mới có cảm giác sự quan tâm của người mẹ.

Đầu cô quay nhẹ xuống dưới nhìn nụ cười trên gương mặt mẹ chồng tự nhiên thấy an ủi phần nào.

“Tình mẫu tử vốn thiêng liêng, tuyệt vời nhất vì thế ai còn có hãy trân trọng.”1.