Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 38: 38: Sao Có Thể Giống Lời Cậu Nói…





“Thưa sếp, mọi người đã tới đủ, chúng ta nên đến phòng họp thôi!”
“Được rồi, đi thôi.”
Châu Gia Việt đứng dậy cài khuy áo vest lại rồi rải bước đi, xung quanh mọi ánh mắt đều sáng rực lên vì lòng đầy ngưỡng mộ, đúng chuẩn soái ca ngôn tình lạnh lùng mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến.

Anh vừa bước vào thì mọi tiếng ồn ào tự nhiên biến mất hẳn, đến thở cũng không ai dám thở mạnh.

Anh vốn là một lãnh đạo hà khắc, mọi chỉ thứ đều phải chuẩn tuyệt đối và là chuyên gia bắt lỗi dù chỉ là sai lệch một con số nhỏ trong bảng số liệu anh cũng nhìn ra.

Vì thế mỗi lần họp báo cáo tất cả các trưởng phòng đều hồi hộp và lo lắng, tim đập thình thịch.

Anh đưa mắt điểm qua tất cả mọi người một lượt, hai tay chắp lại đặt trên bàn, gương mặt lạnh lùng không hề đổi sắc và nói:
“Mọi người đã đầy đủ thì chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Mời tổ kế hoạch trình bày các bước hoàn thiện sau cùng của dự án đồng hồ tình yêu.

Sau đó đến tổ truyền thông đưa ra cách để quảng cáo, truyền bá sản phẩm.”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, lần lượt từ phía phòng kế hoạch và truyền thông đứng lên báo cáo.

Chỉ duy nhất một người không hề tập trung.

Kì lạ mọi ngày tổng giám đốc luôn bắt lỗi ngay từ đầu mà hôm nay lại ngồi im lặng không hề nói một tiếng gì.

Ánh mắt của anh luôn chăm chăm nhìn về chiếc đồng hồ đang đeo trên tay thi thoảng nhăn mặt có khi lại mỉm cười.

Lần đầu tiên thấy Châu tổng thay đổi sắc thái khuôn mặt khi đang họp.

“Tôi đã trình bày xong thưa Châu tổng.”
Anh vẫn mải mê nhìn chiếc đồng hồ, tay cứ xoay xoay nhẹ trên bề mặt mà không hề để ý thấy những người xung quanh đang nói gì và làm gì.

Thư kí Tần liên tục gọi:
“Châu tổng…Châu tổng…Châu tổng.”
Thư kí phải gọi ba tiếng anh mới giật mình nhìn lên trên màn hình máy chiếu ở phía trước mặt trong sự sững sờ ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Anh vờ ho nhẹ mấy tiếng rồi nói:
“Được, hôm nay mọi người đều làm rất tốt, báo cáo chi tiết tỉ mỉ không có lỗi sai.

Dừng cuộc họp ở đây mọi người về làm việc đi.”
Nói xong, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng họp rồi quay lại nói với thư kí:
“Cô đi làm việc của mình đi, không cần đi theo tôi.”
“Vâng thưa sếp.”

Châu Gia Việt đi vào thang máy lên tầng trên và đi qua phía hành lang bên trái, mọi người thấy anh đi đều cúi đầu chào.

Anh vẫn rải bước đi về phía trước, chỉ lắng tai nghe chứ không hề nhìn một ai là bởi vì người anh muốn thấy lúc này không phải họ.

Và rồi anh dừng lại bên phòng thiết kế đưa mắt nhìn vào trong, tất nhiên ánh mắt luôn hướng về một cô gái không ai khác là Hạ Như Yên.

Cô vẫn chăm chú làm việc, tay bấm liên tục trên bàn phím máy tính, thi thoảng lại ngắm nhìn chiếc đồng hồ rồi mỉm cười.

Anh nhìn thấy vậy cũng thầm cười theo.

Anh cứ im lặng như vậy đứng phía ngoài dõi theo cô dù chỉ là những hành động nhỏ nhất.1
Bỗng một chiếc bút rơi xuống đất, Hạ Như Yên cúi xuống nhặt, lúc ngồi dậy không may va mạnh vào bàn.

Cô ôm lấy đầu rồi nhăn mặt miệng không ngừng thút thít, có vẻ va khá mạnh nên cô đang rất đau.

Anh ở ngoài cuống quýt hết cả lên định lao vào trong nhưng lại nghĩ:
“Không được, không được, nếu bây giờ mình vào cô ta hỏi sao mình ở đây thì phải trả lời như nào? Đồ ngốc, có vậy cũng để va phải, tự chịu đi.

Mà va nhẹ vậy chắc không ảnh hưởng gì tới não đâu, chỉ hơi đau thôi!”
Cuối cùng anh vẫn chọn rời đi khỏi tuy rằng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Đoàn Như Tình nhìn ra thấy bóng lưng anh nên vội vàng chạy theo, gọi:
“Tổng giám đốc.”
Châu Gia Việt dừng chân khi nghe tiếng gọi sau lưng.

Vì khoảng cách khá xa anh nghe không được rõ nên mơ hồ nghĩ đó là Hạ Như Yên.

Anh chậm rãi quay lại nhìn thì thấy Đoàn Như Tình nên hỏi:
“Sao lại là cô? Là cô vừa gọi sao?”
Đôi mắt Đoàn Như Tình sáng rực lên, miệng cười liên tục.

“Dạ phải.”
Châu Gia Việt thản nhiên hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
Đoàn Như Tình vẫn không hiểu ý anh đang làm ra vẻ nũng nịu:
“Chỉ là lúc nãy tôi thấy anh đi qua phòng thiết kế nên muốn chào hỏi thôi!”
Châu Gia Việt mặt lạnh như băng, phũ phàng nói thẳng thắn:
“Lần sau nếu chỉ chào hỏi thì không cần đâu, cô cứ làm tốt việc của mình là được.”
Châu Gia Việt buông lời phũ phàng rồi bỏ đi khiến Đoàn Như Tình bỗng thay đổi thái độ, khuôn mặt cô ta xám xịt rồi xịu xuống, nụ cười vụt tắt thay vào đó là cái bặm chặt hai môi, hai tay nắm chặt lại đầy tức giận.

Châu Gia Việt vừa bước vào thang máy vừa lẩm bẩm:

“Kì lạ đầu óc mình hôm nay làm sao vậy cứ nghĩ đến cô ta.

Làm việc gì cũng không thể chuyên tâm được.”
Khi anh vừa bước vào phòng làm việc thì Ôn Gia Long đã ngồi chờ sẵn ở ghế sofa.

Anh ngồi bệt xuống, ngả lưng dựa lên ghế, liên tục thở dài mà chẳng hề nói một câu gì.

Ôn Gia Long thấy người bạn thân hơi kì lạ nên vỗ vai hỏi:
“Cậu đi đâu thế? Mình hỏi thư kí Tần mà cô ấy cũng không biết.

Có phải cậu vừa làm việc gì mờ ám không?”
Châu Gia Việt hơi giật mình lúng túng: “Vớ vẩn, cậu tới đây làm gì?”
Ôn Gia Long nâng chén trà lên uống cạn: “Tôi tới thăm cậu.”
Châu Gia Việt vẻ mặt đăm chiêu, thi thoảng lại liếc mắt vào chiếc đồng hồ đeo trên tay.

“Không có việc gì cậu mau về đi, đừng làm phiền tôi.”
Ôn Gia Long quay người sang nhìn Châu Gia Việt vẻ hơi ngạc nhiên, mắt đảo qua lại liên tục.

“Hôm nay cậu quá khác thường.”
Châu Gia Việt ấp úng: “Tôi…thì có gì mà khác thường.”
Ôn Gia Long sững sờ, tay khoác vai, cúi sát mặt, mắt nhìn chằm chằm, tay vỗ nhẹ vào ngực Châu Gia Việt cười lên:
“Đó, đó vừa mới xong.

Từ lúc nào mà một người đầy tự tin như cậu lại lúng túng thế chứ? Nói đi người anh em, tôi sẽ giúp cậu.”
Châu Gia Việt hất văng người Ôn Gia Long ra xa rồi nói lại:
“Cậu bị điên sao? Làm cái gì vậy?”
Ôn Gia Long tò mò không yên nên hỏi tiếp:
“Tôi chỉ tò mò ai mà có thể thay đổi được Châu tổng của chúng ta thôi mà.”
Châu Gia Việt hừng hực, chừng to mắt vẻ đầy tức giận.

“Im miệng, cậu còn nói tôi kêu người đuổi ra ngoài đó.”
Ôn Gia Long vội xoa dịu: “Vậy thôi không hỏi nữa.

Đừng nóng, đừng nóng ha.”
Thế rồi cả hai người ngồi cùng nhau trong im lặng không một ai lên tiếng nữa.

Một lúc sau, Châu Gia Việt quay sang ấp úng hỏi:
“Này Ôn Gia Long, tôi hỏi cậu.


Nếu như một người mà làm gì cũng suy nghĩ tới người khác và không thế tập trung đó liệu có phải bị bệnh rồi không?”
Ôn Gia Long phì cười lên, anh cười sặc sụa rồi ôm lấy bụng.

Châu Gia Việt nhăn mặt nhìn anh liên tục hỏi:
“Cậu cười cái gì hả? Mau trả lời đi.”
Ôn Gia Long vẫn cười không ngừng, từ bao giờ mà Châu đại thiếu gia thông minh lại biến thành một người ngốc nghếch đến vậy.

“Thì đương nhiên là bị bệnh rồi.”
Châu Gia Việt vẫn như chưa hiểu ý của bạn thân, mặt đầy lo lắng hỏi lại.

“Tôi biết ngay mà, cậu nói đi là bệnh gì?”
Nụ cười trong chốc lát vụt tắt, khuôn mặt Ôn Gia Long trở nên nghiêm túc hẳn: “Thì là…thì là…”
Châu Gia Việt lòng như lữa đốt, gương mặt lo lắng, liên tục giục giã: “Là gì cậu mau nói đi.”
Ông Gia Long hạ giọng tỏ ra nguy hiểm: “Bệnh này thật sự rất nghiêm trọng.

Nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ ảnh hưởng rất lớn về thể xác lẫn tinh thần cậu.”
Châu Gia Việt tỏ ra đầy lo lắng: “Mau nói đi, là bệnh gì?”
Ôn Gia Long cười phá lên: “Chính là tương tư đó.”
Châu Gia Việt tự nhiên giật mình, hai mắt trợn tròn, khá lúng túng, lắp bắp: “Không thể nào, cậu đúng là điên thật rồi.”
Châu Gia Việt lúng túng uống một hơi ba ly trà liên tục.

Ôn Gia Long có chút ngạc nhiên tò mò hỏi tiếp: “Đừng nói là cậu đã thích chị dâu rồi đó nha?”
Châu Gia Việt mặt đầy tức giận, nóng rực lên: “Không có.”
Ôn Gia Long chắc chắn hiểu người bạn thân hơn ai hết, chỉ là chưa bao giờ thấy cậu ta thái độ như thế nên hơi ngạc nhiên thôi.

“Nhìn bộ mặt này của cậu chắc chắn là có rồi.

Tin tôi đi với kinh nghiệm tình trường không dưới ba mươi người bạn gái cũ của tôi thì tôi dám khẳng định với cậu đó chính là thích gần chạm đến ngưỡng cửa của tình yêu.”
“Cậu mau về đi đừng ở đây ăn nói linh tinh.”
Châu Gia Việt vừa nói vừa đẩy Ôn Gia Long ra ngoài rồi khoá trái cửa lại mặc cho anh ấy liên tục đập cửa:
“Này, Châu Gia Việt cậu làm cái gì vậy hả?”
Châu Gia Việt ngồi lên ghế ở bàn làm việc, sắc mặt không tốt lắm, tay liên tục ấn giữa màn hình máy tính, miệng lẩm bẩm:
“Sao có thể chứ? Nghĩ sao mà nói mình thích cô ta.

Mình có bị điên đâu!”
Tại khách sạn JEX, Châu Gia Kiệt ngồi ở ghế sofa êm ái, tay bưng ly cà phê vừa thổi nhẹ vừa uống.

Hà Từ Triết hớn hở bước vào rồi đóng cửa lại.

Hắn đưa cho anh ta tệp hồ sơ trên tay rồi nói:
“Đại ca, đã lấy được kế hoạch đồng hồ tình yêu của Châu Gia Việt rồi.”
“Làm tốt lắm! Ngồi xuống uống cà phê đi.”
“Cảm ơn đại ca.”
Châu Gia Kiệt cầm lấy tập tài liệu trên tay, lật từng trang quan sát, nhếch mép cười đểu rồi nói:
“Không ngờ bản kế hoạch này lại xuất sắc tới vậy.


Nhưng mà anh sẽ không ngờ được việc HKT sẽ cho tung ra thị trường sản phẩm này trước đâu.

Chờ mà xem kịch hay đang ở phía trước.

Tôi sẽ chống hai mắt lên chờ tới ngày đó để xem vẻ mặt đáng thương của anh.”
Tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc bộ vest xanh than rón rén bước vào.

Không ai khác anh ta chính là Hứa Hạo Nguyên.

“Anh Hứa mời ngồi.”- Châu Gia Kiệt nhìn Hứa Hạo Nguyên mỉm cười nhẹ rồi đưa tay mời.

“Cảm ơn phó tổng Châu.”
Hứa Hạo Nguyên ngồi xuống ghế soà, gấp gáp hỏi:
“Chúng ta bàn bạc hợp đồng được chưa?”
Châu Gia Kiệt vẫn bình tĩnh, đưa cho Hứa Hạo Nguyên một ly cà phê, nở một nụ cười đểu trá:
“Bình tĩnh, sao phải nóng vội như vậy, uống cà phê trước đã.”
Hai ánh mắt nham hiểm nhìn nhau.

Hứa Hạo Nguyên nâng ly cà phê lên chậm rãi uống một ngụm.

Châu Gia Kiệt đưa cho anh ta bản kế hoạch đồng hồ tình yêu.

Hứa Hạo Nguyên tròn xoe hai mắt, có chút ngạc nhiên nói:
“Thật không ngờ tên Châu Gia Việt lại có thể sáng tạo ra được chiếc đồng hồ hoàn hảo tới vậy.”
Một nụ cười xuất hiện trên phần mặt lạnh lùng xảo quyệt của Châu Gia Kiệt:
“Bây giờ thì thấy mình mất 7% cổ phần là xứng đáng đúng không anh Hứa.”
“Phải, phải rất xứng đáng.”- Hứa Hạo Nguyên mừng rỡ liên tục gật đầu.

Châu Gia Kiệt đưa cho anh ta bản hợp đồng rồi nói:
“Vậy bây giờ chỉ cần anh kí vào bản hợp đồng này thì bản kế hoạch đó là của anh.”
Hứa Hạo Nguyên nhận lấy bản hợp đồng được soạn sẵn, đọc kĩ các điều khoản, rồi đặt bút kí xoẹc.

Bản hợp đồng đóng lại thì Hứa Hạo Nguyên vui vẻ ôm bản kế hoạch rời đi.

Hà Từ Triết thắc mắc hỏi:
“Đại ca, tại sao chúng ta phải lấy 7% cổ phần công ty HKT đổi lại là bản kế hoạch hoàn hảo như thế liệu có thiệt thòi không?”
Châu Gia Kiệt nở một nụ cười đầy nham hiểm và đắc ý:
“Không thiệt đâu, làm như vậy không phải ra tay mà có kẻ khác hạ gục Châu Gia Việt thay chúng ta.

Chỉ cần dự án lần này bên HKT làm tốt và tung ra thị trường trước Châu Gia Việt thì chắc chắn anh ta sẽ bị hội đồng cổ đông đuổi khỏi công ty.

Và chúng ta ở ngoài tìm thời cơ nhảy vào nắm lấy sự tín nhiệm của họ.”
“Nhưng làm như vậy có tổn thất đến công ty không?”
“Tổn thất thì chắc chắn phải có nhưng mà hi sinh cái nhỏ để đạt được việc lớn thì số tiền đó cũng đáng.”
“Vẫn là đại ca suy nghĩ chu toàn.”.