Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 24: 24: Tổng Tài Khi Biết Ghen





Buổi chiều lúc tan làm, Hạ Như Yên vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc đúng lúc gặp Châu Gia Luân đi ngang qua nói:
“Chào Như Yên, bây giờ chị về nhà sao?”
“Phải, cậu cũng xong việc rồi sao?”
“Đúng thế vậy cùng về thôi! Tiện đường tôi đưa chị về.”
“Được.

À phải rồi sao hôm nay cậu tan làm sớm vậy?”
“À thì…lâu nay làm việc trễ rồi nên hôm nay coi như cho bản thân làm biếng nghỉ ngơi một hôm thôi!”
“Vậy cũng tốt.”
Hai người nói cười vui vẻ đi đến trước cửa thang máy.

Vừa đúng lúc thang máy mở cửa, Châu Gia Việt bước ra ánh mắt bàng hoàng, chăm chăm nhìn rồi hỏi:
“Sao hai người lại đi cùng nhau?”
“Bọn em vừa gặp nhau trước cửa phòng làm việc của chị Như Yên.

Dù sao cũng cùng một đường vì thế đi về cùng nhau thôi mà.”
“Cùng một đường sao? Từ bao giờ mà hai người thân thiết đến vậy?”
“Chị em cùng một nhà đi nhờ xe về không được sao? Bọn tôi là đi cùng nhau công khai chứ không lén lút như ai kia.”- Hạ Như Yên giận dỗi nói.

Thực ra, hồi trưa lúc cô ăn cơm quay trở về phòng vô tình nhìn thấy cảnh Đoàn Như Tình cố ý giả vờ ngã vào người Châu Gia Việt.

Do quá bất ngờ nên anh không kịp né tránh vì thế cô ta đã ôm chầm lấy cổ anh.

Hạ Như Yên vừa thấy vậy đã tức giận bỏ đi.

Tất nhiên Châu Gia Việt nhanh chóng đẩy cô ta ra xa, không mảy may quan tâm gì mấy.

“Cái gì mà lén lút?”- Châu Gia Việt nổi nóng.

“Đi thôi Gia Luân chúng ta về nhà, ở đây chỉ nghe toàn mùi diễn dở của ai đó.”- Hạ Như Yên lườm Châu Gia Việt một cái rồi bước vào thang máy rời đi.

Châu Gia Việt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng ngỡ ngàng một lát rồi vội vàng chạy theo sau.

Châu Gia Luân vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe thì Châu Gia Việt vừa kịp tới vội vã lên xe đuổi theo sau.

Hai chiếc xe lao vun vút về phía trước, đua nhau tốc độ, chèn ép nhau, lúc đi nhanh lúc lại phanh gấp làm Hạ Như Yên sợ tái mặt nói:
“Anh ta muốn làm gì thế.

Cứ đi như này xảy ra tai nạn mất.”

“Chị yên tâm, lát tôi rẽ vào đường trong tránh anh ấy là được.”
“Anh ta đúng là bị điên rồi sao? Rõ ràng anh ta dám ôm gái ngay trong phòng làm việc của mình còn nổi giận cái gì chứ!”- Hạ Như Yên vừa suy nghĩ vừa khẽ lẩm bẩm.

Khuôn mặt Châu Gia Việt cũng hầm hực, đỏ bừng thêm vẻ lạnh lùng vốn có thì đủ làm người ta khiếp sợ.

Thi thoảng đưa mắt sang nhìn Hạ Như Yên rồi lại tăng tốc độ chèo kéo ở phía trước.

Đến một ngã tư đèn đỏ Châu Gia Luân bắt đầu rẽ phải, Châu Gia Việt đi phía trước nhìn qua gương thấy vậy đành phanh gấp lại rồi quay xe rẽ theo.

Hai chiếc xe cứ như thế bám đuôi nhau giống như đang thay chủ nhân chúng cà khịa đối phương vậy.

Vừa tới nhà Hạ Như Yên bước xuống xe, khuôn mặt vẫn giận giữ, cô bước vội lên phòng mặc cho Châu Gia Việt có gọi phía sau.

Mấy phút sau Châu Gia Việt mở rầm cánh cửa bước vào nói lớn:
“Cô điếc hả? Tôi kêu cô đó.”
Hạ Như Yên quay lại trừng to hai mặt nhìn anh nói:
“Tôi cố tình không nghe đó.

Làm sao?”
“Cô…cô… được lắm! Nói đi hôm nay làm sao thế?”- Châu Gia Việt đành bất lực hạ giọng.

“Tôi chả làm sao cả.”- Hạ Như Yên ngồi bệt xuống ghế sofa bễu môi trả lời Châu Gia Việt rồi suy nghĩ tiếp trong đầu: “lúc anh ôm Đoàn Như Tình kia thì không sao lúc tôi đi với Gia Luân anh ý kiến cái gì? Đồ đáng ghét hai mặt.

Trước mặt tôi tỏ ra thờ ơ vậy mà sau lưng lại ôm nhau thắm thiết.

Đúng là nực cười.”
“Từ nay tôi cấm cô thân mật với người đàn ông khác.

Dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng nhưng cô vẫn là con dâu trưởng nhà họ Châu vì thế cũng cần giữ thể diện cho nhà chồng.”
“Tôi không hiểu việc tôi đi cùng Gia Luân thì có điều gì là không giữ thể diện cho gia đình?”
“Dù gì chị dâu em chồng đi cùng nhau sẽ có nhiều người bàn tán.”
“Nực cười, bộ chị dâu em chồng là không được đi cùng nhau, không được nói chuyện với nhau sao? Ai ra quy định cấm việc đó vậy? Trước giờ tôi chưa bao giờ nghe đến.”
“Tóm lại cô ít đi cùng Gia Luân lại đi.”
“Tôi cứ đi…đi đó thì làm sao? Đang còn hơn có những người ngoài tỏ ra ghét bỏ nhưng lại lén lút ôm ấp âu yếm người ta sau lưng.”- Hạ Như Yên nở nụ cười đểu, hai mắt nhìn chăm chăm không chớp một cái.

“Tôi…tôi…”
Châu Gia Việt chưa kịp giải thích gì thì Hạ Như Yên vào phòng tắm đóng sập cửa lại, nằm ngâm mình trong bồn nước, thả lỏng thư giãn để nhanh chóng trôi đi cơn tức.

Nhưng mà kì lạ sao hình ảnh đó cứ hiện lên quanh quẩn trong đầu cô mãi không chịu buông.


Buổi tối hôm đó không khí trong căn phòng nhỏ khá căng thẳng, không một ai chịu mở lời, chỉ có ánh mắt trợn tròn nhìn chăm chăm đối phương, rồi lại bỉu môi quay mặt đi giận dỗi.

Sáng sớm, tại phòng làm việc tổng giám đốc Ôn Gia Long buồn bã bước vào nói:
“Tôi thất tình rồi, hôm qua tỏ tình đã thất bại, công sức chuẩn bị mọi thứ kết quả cô ấy chả thèm nhìn một cái cứ như thế rời đi.”
“Đáng đời cậu.”- Châu Gia Việt tay bấm bàn phím mắt nhìn chăm chăm lên màn hình máy tính trả lời.

“Anh em kiểu gì vậy chứ? Tôi thất tình mà cậu còn nói vậy.”
“Trước giờ chẳng phải cậu chỉ tán trong ba ngày yêu trong năm ngày thôi sao? Bây giờ xem ra thời thế đã đổi thay rồi.”
“Mấy ngày qua khiến tôi phát hiện ra cô gái này khá đặc biệt hơn so với những người tôi từng gặp.”
“Vậy sao? Tôi không quan tâm.”
“Cậu…vô tình quá rồi đó.

Này nể tình làm bạn bè nhiều năm, tôi đã hi sinh nhiều điều vì cậu như vậy có thể cho tôi nhờ vợ cậu làm gia sư không?”
“Không được.”- Châu Gia Việt nghe thấy vậy bỗng ngưng hết tất cả mọi việc đang làm, đưa mắt nhìn Ông Gia Long, liên tục lắc đầu.

“Sao vậy?”
“Tôi nói không được là không được.”
“Không lẽ cậu đứng nhìn người anh em của mình chết vì thất tình hay sao?”
“Việc đó không liên quan đến tôi.”- Châu Gia Việt lạnh lùng, mặt tỉnh bơ đáp lại.

Ôn Gia Long nhìn chằm chằm Châu Gia Việt vẻ mặt tức giận một lát rồi rời khỏi.

Buổi chiều hôm đó, Châu Gia Việt lấy cớ bàn việc với phòng sản xuất bên cạnh để đi ngang qua phòng thiết kế.

Anh nhìn thấy Hạ Như Yên đứng ngay giữa bốn chàng trai bao quanh, cười rất tươi, nói chuyện vui vẻ.

Châu Gia Việt lẩm bẩm:
“Trước mặt mình chưa thấy cô ta cười tươi như vậy.

Lại còn khoác vai nữa chứ! Có phải cô ta muốn chết rồi không?”-Châu Gia Việt vừa quan sát vừa há hốc miệng, càng nhìn càng tức giận, anh chắp hay tay sau lưng, khuôn mặt dáng vẻ lạnh lùng từ từ bước vào nói:
“Công ty trả tiền để làm việc chứ không phải để mấy người tụ tập đây nói chuyện vớ vẩn.”
Tất cả đều bỗng nhiên im lặng, khá lúng túng, ấp úng cúi chào:
“Chào…chào…tổng…giám đốc.”
“Thế nào các anh chị rảnh việc không có gì làm đúng không?”
“Không, không, không có.”- Ai cũng run sợ lắc đầu liên tục.

“Tôi nghĩ mọi người rảnh việc như này chỉ nên nhận 50% lương thôi có đúng không nhỉ?”-Châu Gia Việt vẫn lạnh lùng đến phát sợ.


“Bây giờ chúng tôi quay về làm việc ngay.”
Hạ Như Yên đứng hình nhìn chăm chăm Châu Gia Việt một lúc rồi tiến đến nói:
“Rõ ràng chúng tôi đứng đây để bàn công việc mà tổng giám đốc vừa vào đã nói chúng tôi bàn chuyện vớ vẩn là sao?”
“À thì… mọi người đứng chụm lại một chỗ như thế sao làm việc hiệu quả được.”
“Phòng chúng tôi trước giờ đều có truyền thống cùng nhau bàn bạc những công việc quan trọng.”
“Xin hỏi cô Hạ đây công việc quan trọng mà cô nhắc tới là gì vậy?”
“Thì là…là…là, những thiết kế mới sẽ ra mắt sắp tới.”
Hạ Như Yên vẫn trừng hai mắt không chịu thua cãi lại, bỗng Hứa Đàn và Chu Tử Hàn vội vàng chạy lại kéo tay cô về chỗ làm:
“Như Yên đi thôi, về chỗ làm, đừng nói nữa.”
Châu Gia Việt trợn tròn hai mắt, mặt đỏ bừng bừng, hai bàn tay nắm chặt lại nói:
“Đứng lại.”
Cả ba người giật mình quay lưng sửng sốt, tay vẫn nắm chặt không buông.

Châu Gia Việt không kìm nổi cảm xúc mình nữa vội kéo tay Hạ Như Yên ra hành lang.

Hạ Như Yên cố vùng vẫy thì anh lại càng nắm chặt khiến cô thấy đau hơn.

“Thả tay tôi ra.

Anh làm cái gì vậy.”
Châu Gia Việt cầm luôn tay kia của Hạ Như Yên kéo cô vào sát người mình, ánh mắt lúc này trông rất đáng sợ, hai tay anh bóp chặt, khuôn mặt cúi nhẹ xuống gần sát mặt với cô.

Hạ Như Yên sững người lại, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn anh.

Cả hai đều trông có vẻ rất tức giận, đôi mắt hầm hực nhìn đối phương.

Châu Gia Việt cúi dần về phía tai Hạ Như Yên nói nhỏ:
“Hôm qua tôi đã cảnh cáo cô không được tiếp xúc gần với bất kì người đàn ông nào mà sao không nghe hả?”
“Tôi cứ tiếp xúc…thì…làm…”
Hạ Như Yên chưa nói dứt câu Châu Gia Việt từ từ ghé xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Hạ Như Yên ngơ ngác, tròn xoe hai mắt, bàng hoàng một lát rồi cố đẩy anh ra nói:
“Anh bị điên sao? Làm gì vậy?”
“Nếu còn có lần sau để tôi nhìn thấy cảnh như lúc nãy thì không phải ở hành lang đâu mà nụ hôn này sẽ diễn ra trước mặt mọi người đó.

Cô biết chưa?”
“Anh…anh…” Hạ Như Yên tức điên không nói nổi thành lời.

Châu Gia Việt quay lưng bước đi trở về văn phòng, không quay đầu nhìn lại.

Đến trước cửa thang máy thư kí Tần vội vàng nói:
“Thưa sếp, bây giờ có cuộc họp tất cả đã chờ đông đủ rồi ạ.”
“Tôi biết rồi, đi đến phòng họp.”
Thư kí Tần mở cửa phòng họp, Châu Gia Việt lạnh lùng từ ngoài bước vào, nét mặt vẫn hiện rõ sự tức giận, đôi mắt chăm chăm nhìn.

Anh vừa đi vừa mở khuy áo vest rồi trịnh trọng ngồi xuống bàn họp.


“Tất cả mọi người nhanh chóng trình bày, tôi cho mỗi người năm phút.

Nội dung ngắn gọn súc tích nhất có thể.”-Châu Gia Việt vừa nhìn đồng hồ trông có vẻ vội vã; anh nghiêm nghị nói.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên rồi đến lo lắng.

Ai cũng run sợ khi đến lượt mình vì từ đầu buổi họp đến giờ ai cũng bị phê bình, chê trách.

Châu Gia Việt vẫn giữ nguyên sắc mặt đó từ lúc vào cho đến bây giờ không một chút thay đổi.

Thi thoảng lại có chút không tập trung khi nghĩ về tất cả những việc vừa xảy ra.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc.”- Thư kí Tần lay gọi mấy lần liền anh mới quay lại nói:
“Được rồi cuộc họp hôm nay dừng tại đây.

Mai tiếp tục bàn tiếp.”
Châu Gia Việt thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi bước vội đến trước cửa phòng thiết kế chờ đợi.

Hạ Như Yên vừa bước ra đã giật mình:
“Sao anh đứng đây mà không lên tiếng.

Hết cả hồn.”
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Lần sau anh đừng tới đứng trước cửa như này.”
“Tại sao?”
“Anh nhìn xem ai cũng phát sợ rồi kìa.

Anh chờ tôi dưới bãi đậu xe, tôi tự đi xuống.”
“Vậy được lần sau tôi sẽ chú ý, về thôi.”
Trên đường quay về nhà, Hạ Như Yên thấy quán gà rán và trà sữa bên đường nên quay sang nói với Châu Gia Việt:
“Đằng kia có quán gà rán anh dừng lại một lát được không?”
“Cô cũng nhiều chuyện.”- Châu Gia Việt miệng than trách nhưng vẫn dừng xe trước cửa quán gà rán.

Hạ Như Yên mở cửa định bước xuống xe, Châu Gia Việt nhìn vào quán thấy chỉ toàn phục vụ nam nên vội vàng ngăn cản:
“Cô ngồi yên đó đi, để tôi đi mua cho.

Cô ăn gì nói đi.”
“Tôi ăn đùi gà kfc và trà sữa vị matcha.”
“Được, chờ một lát.”
Nói xong, Châu Gia Việt bước xuống xe đi về phía quán gà rán rồi đặt nhanh phần đồ ăn.

Hạ Như Yên chăm chú nhìn theo từng bước chân của Châu Gia Việt không rời dù có rất nhiều anh phục vụ đẹp trai bên cạnh cô vẫn chẳng mảy may để ý một chút nào.

Cô ngắm nhìn khuôn mắt, đôi mắt đến dáng vẻ, và cả những hành động của Châu Gia Việt khi xếp hàng để mua đồ ăn giúp cô rồi thầm mỉm cười vui sướng..