Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 20: 20: Những Ngày Đầy Khó Khăn Ở Chốn Công Sở





Bên ngoài những bước chân nối tiếp nhau đi về phía thang máy, dần dần cả công ty vắng tanh không một bóng người.

Hạ Như Yên vừa chuẩn bị về thì lại nhận một cuộc điện thoại từ sếp Trương chỉ thị ở lại tăng ca thêm hai tiếng.

Mấy ngày liên tục cô đã phải tăng ca dường như chỉ để sửa lỗi lặt vặt của những đồng nghiệp.

Vì thấy bất bình nên cô hỏi lại sếp thì vừa hay biết được Đoàn Như Tình dở trò.

Chả hiểu sao cô chỉ vừa vào làm việc mà ả ta ganh tỵ vì điều gì nữa.

Sau hơn hai tiếng làm thêm mệt rã rời, tay chân tê cứng, liếc nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ, tay với nhanh chiếc túi xách, chạy một mạch ra khỏi.

Bóng tối tràn ngập khắp công ty rộng lớn khiến Như Yên rùng mình sợ hại.

Không gian yên lặng đến độ chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng đủ làm cô giật mình.

Tiếng thở gấp gáp, chân run lên vì ngoài trời vừa lạnh vừa phải chạy bộ suốt quãng đường mấy cây số liền.

Tay cô ôm trước ngực thở mạnh mấy tiếng rồi mở cánh cửa phòng bước vào.

Mắt liếc nhìn xung quanh chẳng thấy Châu Gia Việt đâu, cũng không hề có tiếng động nào nên cô đang nghĩ anh chưa về nhà cũng đỡ phải tìm cách giải thích.

Một tiếng nói sau lưng khiến cô giật mình thót tim: “cô đi đâu giờ này mới về?”
Cô bối rối quay người lại, nở một nụ cười ngượng trả lời ấp úng: “tôi…tôi… có hẹn Mẫn Nhi viết chương truyện mới.”
Châu Gia Việt lạnh lùng nói: “tập trung đến độ quên giờ về nhỉ?”
Hạ Như Yên chỉ gật đầu nhẹ, liên tiếp gắng nở mấy nụ cười không chút nào tự nhiên.

Châu Gia Việt lấy chiếc điện thoại bắt đầu bấm ngược thời gian: “cho cô năm phút tắm, nếu không kịp sẽ tự động ngắt nước.”
Cô sững người, tròn xoe đôi mắt, lắp bắp: “năm…năm phút sao?”

Châu Gia Việt đưa chiếc điện thoại lên thì số giây đang nhảy lên vùn vụt khiến Như Yên luống cuống, lao nhanh vào nhà tắm đóng sập cửa lại.

Hành động của cô làm tản băng như anh cũng phải bật cười.

Miệng nói cứng là thế nhưng sau khi hết năm phút nghe tiếng nước trong nhà tắm vẫn chảy róc rách biết cô còn chưa xong nên anh đã ấn lại thêm một lần năm phút.

Cứ như thế sau bốn cái năm phút thì Như Yên mới bước ra khỏi.

Cô cười mấy tiếng nói: “thế nào đủ giờ có đúng không?”1
Châu Gia Việt nhếch môi nhẹ, khẽ gật đầu.

Sáng hôm sau, Hạ Như Yên ráng dậy thật sớm hi vọng sẽ đến công ty trước Châu Gia Việt nhưng do bị trễ mất một chuyến xe buýt nên vừa đến cửa đã thấy xe anh rẽ vào.

Cô đành chờ anh đi trước rồi rón rén theo sau.

Chưa bao giờ mà cô thấy đi làm lại thảm hoạ như lúc này.

Vừa vào đến bàn làm việc ngồi xuống thở phào thì lập tức một đống giấy tờ chuyển đến bên cạnh.

Hứa Đàn bất lực, lắc đầu: “Như Yên cô đừng trách tôi đây là công việc mà sếp giao phó.

Chi tiết đã gửi vào email rồi đó, cô mau mở lên xem đi.”
Như Yên vừa mở email lên xem một đống công việc dài tới độ lướt mãi không hết.

Tiếng thở dài, mặt gục xuống bàn ủ rũ.

Từ đằng xa Đoàn Như Tình đi tới tay khoanh trước ngực môi nhếch nhẹ, bộ mặt đểu cáng của cô ta hiện rõ rồi nói: “Như Yên có làm xuể không đó.

Nếu thấy không được thì cầu xin đi tôi có thể nói một tiếng với trưởng phòng Trương giúp cô.”
Thật ra, việc này do Đoàn Như Tình bày ra.

Chú cô ta làm giám đốc nhân sự vì yêu chiều cháu gái nên luôn đồng ý mọi việc ả đề ra, dù đó là những việc vô lí.

Ông ta uy hiếp nếu không làm khó được Như Yên tự động rời khỏi công ty thì trưởng phòng Trương sẽ mất việc.

Chốn công sở chính là vậy thằng bé đâu dám đắc tội với ông lớn đâu.

Chỉ đành để nhân viên quèn phải chịu tội vô lí.

Như Yên tất nhiên không chịu thua, cắn răng cười gượng mà nói: “tất nhiên làm được.

Không vấn đề gì.”- Lời nói vừa dứt thì lòng cô như lửa đốt.

Nếu làm không xong đống tài liệu này xác định nghỉ việc.

Dù ở đây có khổ sở nhưng cuối tháng còn được nhận lương nếu mất việc chắc chắn sẽ không còn đồng nào mà tiêu sài.

Lại thêm mấy ngày qua mẹ liên tục gọi giục gửi tiền thuốc của bố, nên chắc chắn phải cố trụ lại.

Suốt cả ngày hôm đó Hạ Như Yên lao mình vào công việc, đến nghỉ để ăn trưa cũng không có thời gian.


Việc này chưa xong thì việc khác lại tới.

Dường như căn phòng nhỏ réo mãi hai chữ: Như Yên.

Buổi tối muộn hôm đó cô quay trở về nhà hai chân bước lê thê đầy mệt mỏi, cả người cô cứng đờ không thể nào trở nổi.

Cơn gió lạnh đầu mùa thổi đến khiến cô ớn lạnh, run rẩy.

Cô dừng lại trên thành cầu ngắm nhìn dòng sông lững lờ trôi.

Trên mặt sông ánh sáng mờ nhoè của bóng điện rọi xuống làm chói mấy nhành bèo trôi.

Cô bất giác nở một nụ cười, nụ cười đầy chế giễu.

Phải chăng số phận mình cũng hẩm hiu như cánh bèo, cứ trôi dạt theo dòng nước mà chả biết tấp vào đâu.

Trong đêm khuya, một mình cô lẻ bước tâm trạng lững lờ cô đơn.

Những tiếng thở dài đầy bất lực.

Bỗng một cánh tay chạm nhẹ lên bờ vai vừa khoác lên một tấm áo vest, cô sững sờ quay lại, rồi có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Châu Gia Luân.

Hai ánh mắt nhìn nhau, nở nụ cười tươi, hai đôi chân chậm rãi bước về trước.

Châu Gia Luân liếc nhìn sang Như Yên.

Cơn Gió thổi làm làn tóc cô rối bời, gương mặt buồn bã, người trông vẻ mệt mỏi, khoé mi hơi hoe đỏ khiến lòng anh cũng thắt lại.

Sau một lúc lâu im lặng anh lên tiếng hỏi: “Như Yên công việc thế nào? Chị đã quen dần chưa?”
Hạ Như Yên dù lòng không vui nhưng cố nở nụ cười, gật đầu nhẹ:”Ừ…ổn…”
Châu Gia Luân ấp úng hỏi tiếp: “nhưng sao trông chị có vẻ mệt mỏi và không được vui?”
Hạ Như Yên đứng sững lại nhìn về xa xăm: “không sao, chắc do chưa quen lắm với công việc nên mới vậy.

Với lại bộn bề cuộc sống ai cũng phải trải qua tránh không được.”-Cô nấc lên mấy tiếng nhè nhẹ, mắt ngước lên bầu trời để dòng nước mắt chảy ngược vào trong, tay lau nhẹ khoé mắt.

Dù cô cố gắng gồng mình nhưng vẫn không kìm nổi cảm xúc.


Hai người dừng lại trong công viên gần nhà, Châu Gia Luân mua thêm hai lon bia và ít đồ ăn vặt tới, ngồi xuống cạnh Như Yên.

Tiếng xì ga của bia vừa mới mở nắp, hai lon cụng nhẹ vào nhau, mỗi người uống một ngụm.

Như Yên nhìn những ngôi sao trên trời rồi nói: “cậu có biết tại sao lúc không vui con người ta lại thích ngắm nhìn bầu trời đầy sao không?”
Châu Gia Luân nhìn Như Yên hỏi lại: “tại sao?”
Như Yên uống thêm ngụm bia nuốt xuống rồi chậm rãi nói: “bởi vì những ngôi sao luôn lấp lánh lung linh.

Ánh sáng nhỏ bé ấy như nguồn sáng cho cả một bầu trời.

Mỗi lần ngồi dưới gốc cây tôi ngước mắt nhìn lên như thể có thêm tia sáng của hi vọng, bố mẹ đang ở trong bất kì ngôi sao nào đó giõi theo tôi.”
Châu Gia Luân hơi ngỡ ngàng hỏi lại: “vậy chú Hạ không phải bố ruột của chị sao?”
Như Yên quay sang khẽ lắc đầu: “không phải, họ chỉ nhận nuôi tôi từ lúc còn bé.”-Vừa nói xong cô lấy tay lau nhẹ đi dòng nước mắt bên má.

Châu Gia Luân buồn bã nói: “tôi xin lỗi.”
Như Yên ráng cười, một nụ cười khô khan và gượng gạo: “không sao, tôi quen rồi.

Từ nhỏ đến lớn đã có rất nhiều người hỏi tôi về bố mẹ ruột cho nên trả lời nhiều không còn thấy buồn nữa rồi.

Chỉ là vẫn có chút tủi thân.”
Không gian lặng im tĩnh mịch, trên bầu trời vì sao lấp lánh, cơn gió đông càng về khuya càng lạnh khiến cả Như Yên và Gia Luân đều thấy run run.

Lon bia trên tay dần cạn.

Tâm trạng dần nguôi đi.

Cũng đã đến lúc phải quay về với chính mình, đối diện với tất cả..