Buổi chiều tang thương, tại căn phòng tổ chức tang lễ màu trắng tinh: hoa trắng, vải mùng trắng.
Cứ hễ nhìn lên bức di ảnh của cô gái trẻ, nụ cười trên bờ môi thì lại khiến nhiều người đau lòng.
Ngày Tô Như Nguyệt ra đi người anh trai đến với tình trạng say xỉn, đứng không vững.
Tay cầm chai rượu, tay còn lại chỉ lên bức di ảnh: “em gái tôi đó sao? Đứa em gái tội nghiệp của tôi đó sao?”
Anh ta tỏ vẻ đáng thương, nước mắt cá sấu khóc lóc rồi nắm lấy cổ áo Châu Gia Việt: “có phải là mày? Chính mày đã hại chết em gái tôi.”
Châu Gia Việt cố bình tĩnh mà nói: “anh đừng làm loạn nữa.
Mau đến thắp nhang đi.”
Hắn ta chao đảo chân đá quéo nhau, mặt đỏ bừng, nhếch môi lên cười: “sao tao phải thắp nhang cho nó.
Nó đã bỏ lại người anh trai này lại.
Sau này ai sẽ là người chu cấp tiền rượu cho tao.
Là mày, là mày, hay là cô…”- hắn cứ lượn lờ qua lại chỉ hết người này đến người kia.
Vẻ mặt hám tiền chứ không hề có sự đau buồn nào cả.
Cũng phải một kẻ sâu rượu như hắn đã bao giờ tỉnh táo để nhìn nhận thứ gì đâu cơ chứ!
Chắc có lẽ sự ra đi của Tô Như Nguyệt cũng là một giải pháp tốt nhất cho cuộc đời đen tối của ả.
Bước về trước thì bị chiếm đoạt, bạo hành; quay về sau thì bị người anh sâu rượu đàn áp.
Con người ả đúng là có phần đáng trách nhưng cũng đáng thương.
Tại đồn cảnh sát, lần lượt người có mặt ngày hôm xảy ta vụ án đều được triệu tập để lấy lời khai.
Sau hơn một tháng làm việc thì Hứa Hạo Nguyên và Trạch Đông Vũ đều bị vào tù cải tạo.
Hai kẻ suốt một đời ganh tỵ đến cuối cùng cũng phải nhận vào mình bản án thích đáng.
Châu Gia Kiệt được miễn giảm tội danh vì thành khẩn và hối cải kịp thời chỉ bị quay về địa phương tự mình cải tạo.
Tức là anh được sống tự do trong sự giám sát của sở cảnh sát.
Ngày anh bước ra khỏi ngưỡng cửa nhà giam, sau một tháng anh cũng nhìn thấy được mặt trời.
Ở đằng xa Lưu Phiên Như bước gần tới, cô ôm chầm lấy anh: “cuối cùng anh cũng đã được ra ngoài…”
Hai ánh mắt, hai nụ cười đầy rẫy sự hạnh phúc, đến sau cùng thì hai người họ mới là mảnh ghép thích hợp đối với cuộc đời đối phương.
Ánh nắng vàng, cơn gió cuối xuân đã đón chào Châu Gia Kiệt.
Hôm nay nhà họ Châu cũng vui vẻ hơn hẳn, các con, các cháu trai, cháu dâu đều có mặt và còn có cả đứa Ôn Gia Long và Đoàn Mẫn Nhi tới.
Bữa tiệc lớn chào mừng những ngày tháng tươi vui sau chuỗi ngày khó khăn, chùn bước.
Sắc mặt ai cũng vui vẻ.
Đặc biệt lão già Châu Gia Thành, ông tỏ rõ sự mãn nguyện.
Còn điều gì hạnh phúc hơn khi ông có thể nhìn thấy các con các chú sum vầy hạnh phúc như tại thời điểm này.
Không khí náo nhiệt, tiếng cười nói ngân vang, hoà cùng mùi thơm nồng của thức ăn và rượu.
Nhà họ Châu vui hơn tết.
Cánh cửa mở rộng, một nam một nữ bước vào, không gian bỗng im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Cả hai đều thoáng vẻ đờ đẫn, lo sợ.
Họ sợ rằng nhà họ Châu sẽ không thể chấp nhận mọi chuyện.
Châu Gia Kiệt bước lên trước, cúi đầu nhẹ: “con xin lỗi cả nhà.
Con đã phụ tấm lòng của cả nhà trong thời gian qua.
Bây giờ con sẽ lập tức dọn đồ ra khỏi nhà.
Từ nay về sau sẽ không làm phiền gì đến nhà họ Châu nữa.”
Bỗng nhiên một tiếng cười hiện trên bờ môi của Vương Tú Anh khiến tất cả mọi thành viên đều cười phá lên.
“Con trai à… về là tốt rồi.
Cả nhà chỉ định chọc con chút thôi! Con ngỡ là thật sao?”
Châu Gia Kiệt ấp úng: “con…con…”
Vương Tú Anh hớn hở đáp lại: “không ậm ờ gì nữa hết.
Dù có thế nào thì đây cũng là nhà của con.”
Châu Gia Minh cũng bước đến vỗ nhẹ lên vai đứa con trai út rồi nói: “ngày đó bố mẹ quyết định nhận con về là bởi thấy con thông minh, nhanh nhẹn và rất đáng yêu, nghe lời.
Cuộc đời mà ai cũng sẽ phạm phải những sai lầm chỉ có điều con đã biết sai mà sửa, biết quay đầu.
Con hãy nhớ cho dù ngoài kia có đối xử tệ với con như nào thì gia đình mình vẫn đứng về phía con.”
Lời nói của ông bố khiến cậu con trai rưng rưng xúc động.
Hai người anh trai đồng bước tới, vỗ tay lên vai, miệng cười: “về là tốt lắm rồi…”
Thì ra tình thân là như thế.
Không phải cứ cùng một dòng máu chảy mới là người một nhà.
Cứ có tình thương dành cho nhau thì ắt mọi chuyện sẽ hướng theo chiều tốt đẹp.
Tình thân là tha thứ.
Cho dù có phạm phải sai lầm như nào thì nhà vẫn là nơi để chúng ta quay về.
Bị phản bội quay về nhà.
Phạm phải lỗi lầm quay về nhà.
Vấp ngã quay về nhà.
Và cả khi quá mệt mỏi cũng quay về nhà.
Thấy con cháu bịn rịn nhưng đoàn kết thì Châu Gia Thành cũng rạng rỡ hơn hẳn.
Đôi môi ông khẽ mỉm cười mà nói: “được rồi, Gia Kiệt mau lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.”
Trong gian bếp nhỏ hai cô gái đang tất bật chuẩn bị cũng nói vọng ra: “Gia Kiệt mau thay đồ rồi xuống thức ăn sắp nguội hết cả rồi đây.”
“Gia Kiệt hôm nay cậu phải ăn bù cho một tháng ăn cơm nhà giam khô khan đó nhé!”- Diệp Bạch Dung miệng nhanh hơn não, nói khi chưa kịp suy nghĩ gì cả.
Châu Gia Kiệt bước lên bậc cầu thang thoáng chút ngập ngừng nhưng cũng sâu tận đáy lòng là niềm vui mừng hí hửng.
Anh vui đến độ muốn nhảy cuỗng lên.
Bữa cơm chiều muộn cuối xuân ấm cúm, nhẹ nhàng, tràn ngập tiếng cười hơn hẳn.
Nhà họ Châu nay đã đủ đầy.
Sắp tới sẽ đón thêm nhiều thành viên mới.
Tiếng nói rôm rả, ngập tràn mùi vị sắc xuân.
Mùa xuân là mùa sum vầy.
Cho tới khi đã sắp hè tới xuân qua nhưng tiếng cười vui vẻ vẫn đọng lại mãi.
Bữa cơm bình dị, giản đơn nhưng lại ngập mùi hạnh phúc.
Ly rượu say nồng quyện cùng tình thương.
Tất cả đều ngấm dư vị miên man, khó diễn tả..