Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 148: 148: Lớp Học Mát Xa





Buổi sáng mai Châu Gia Việt thức dậy từ sớm, anh huỷ hết tất cả lịch hẹn của ngày hôm nay.

Hạ Như Yên vừa tỉnh lại đã nghe loáng thoáng câu chuyện, cô hỏi: “anh có chuyện gì sao? Tự nhiên lại huỷ hết lịch trình như thế?”
Châu Gia Việt tiến đến nhẹ ngồi xuống cạnh giường, anh nói: “không có việc gì quan trọng bằng em với con cả.

Anh sẽ cùng em đến bệnh viện đăng kí khoá học chăm sóc mẹ và bé.”
Hạ Như Yên lắc đầu: “em đi một mình cũng được kia mà.”
Châu Gia Việt khẽ xoa nhẹ vùng bụng của vợ: “ít ra em cũng phải cho anh làm tròn trách nhiệm của người chồng người cha chứ!”
Hạ Như Yên đành mỉm cười, gật đầu: “được… nếu anh muốn thì chúng ta cùng nhau đi.”
Hai người thay quần áo tươm tất rồi cùng nhau đi đến bệnh viện.

Từ ngày biết vợ có bầu Châu Gia Việt chăm sóc cẩn thận từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Anh luôn sát cạnh dìu vợ, lúc xuống xe cũng dìu đỡ, che chắn.

Mỗi lần vợ mỏi lưng hay khó ngủ thì matxa.

Hai người vừa tới thì cô y tá đưa vào một căn phòng kín cuối dãy hành lang tầng hai của bệnh viện.

Cô y tá đưa cho hai người một cuốn sổ chi tiết về khoá học rồi ân cần chỉ dẫn.

Châu Gia Việt không đọc mà nói luôn: “tôi đồng ý học.”
Cô y tá hỏi lại: “anh không cần suy nghĩ thêm nữa sao?”

Châu Gia Việt lắc đầu từ chối ngay: “không cần…chỉ cần tốt cho vợ con tôi thì mọi thứ tôi đều chấp nhận.”
Cô y tá mỉm cười khen ngợi: “cô đúng là có một người chồng thật tuyệt vời.”- cô quay về phía Châu Gia Việt: “vậy anh có muốn tham gia lớp học ngay ngày hôm nay luôn hay không? Khoảng 15 phút nữa sẽ bắt đầu vào học.”
Lớp học mát-xa cho mẹ bầu, chăm sóc sức khoẻ cho mẹ và bé trong và sau thai kì được nhiều cặp vợ chồng tham gia.

Người hướng dẫn họ là một vị bác sĩ với nhiều năm kinh nghiệm gắn bó với thai sản.

Bài học hôm nay sẽ giới thiệu về những thời kì quan trọng của phụ nữ khi mang thai.

Và cách chăm sóc để mẹ khoẻ mạnh còn con phát triển theo từng giai đoạn.

Suốt cả buổi học Châu Gia Việt luôn chăm chú, không hề sao nhãng bất kì một giây phút nào.

Hạ Như Yên thấy vậy cũng thầm vui mừng hết nấc.

Tại tập đoàn nhà họ Châu, Châu Gia Kiệt vừa nhận được cuộc gọi của Hứa Hạo Nguyên, hắn lên giọng: “sao hả phó tổng Châu, chuyện lần trước anh nghĩ thông chưa?”
Châu Gia Kiệt vẫn kiên định mà nói: “tôi sẽ không thay đổi ý định của mình.

Những việc trước kia đã làm ra thì cả tôi và anh đều phải trả giá.”
Hứa Hạo Nguyên phẫn nộ, anh ta lên giọng: “Châu Gia Kiệt tôi thật không ngờ anh lại lật mặt nhanh đến vậy.

Trước đây chính anh đã thề thốt đủ lời nay nói dừng là dừng sao? Nhưng tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.

Anh cứ chờ mà xem.”
Tụt…tụt…tụt…cuộc gọi đã bị tắt ngang: “alo…alo…”
Sắc mặt biểu cảm của Châu Gia Kiệt dần khác đi khi Lưu Phiên Như bước vào.

Trên bờ môi liền nở nụ cười mà hỏi: “Phiên Như sao chị lại đến đây?”
Lưu Phiên Như xách thêm một ít đồ ăn sáng bước vào ngồi xuống bên ghế sofa rồi nói: “bộ tôi không thể đến sao?”
Châu Gia Kiệt lắc đầu ngay: “tất nhiên là không phải rồi…”
Lưu Phiên Như cẩn thận gỡ từng hộp thức ăn ra rồi nói: “ Tôi biết là cậu đang để bụng rỗng sáng giờ cho nên mới mang đồ ăn tới cho cậu.”
Châu Gia Kiệt tiến đến lấy một ít thức ăn trong hộp nhựa cho vào miệng, chầm chậm nhai.

Lúc cô đến gần thì anh cần làm việc khác quan trọng hơn.

Tạm thời anh chưa thể nào đến với tình yêu được.

Lòng nao nao với bao cảm xúc hỗn độn.

“Phiên Như, tôi xin lỗi…”
Châu Gia Kiệt hỏi: “chiều nay chị có thời gian rảnh rỗi không?”
Lưu Phiên Như ngẫm một chút rồi đáp lại: “tôi rảnh, có chuyện gì sao?”

Châu Gia Kiệt hỏi tiếp: “có thể đi chơi cùng tôi một ngày được không?”
Lưu Phiên Như vui còn không kịp chứ nói gì đến chuyện từ chối, cô nói: “được thôi! Cậu muốn đi đâu?”
Châu Gia Kiệt như thể đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước, anh đáp lại luôn: “đi bờ biển ở vùng ngoại ô.

Chị thấy thế nào…”
Lưu Phiên Như gật đầu lia lịa, cô mỉm cười, trên khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng: “cũng lâu rồi không đi biển.

Hay là cứ đi một chuyến đi.”
Thấy nụ cười trên bờ môi Lưu Phiên Như thì Châu Gia Kiệt cũng không thể nào kìm nổi vui sướng.

Lòng anh nao nao với bao cảm xúc: nên tiến lên hay lùi bước lại.

Sau bữa ăn sáng thì hai người họ bắt đầu khởi hành chuyến du lịch biển một ngày một đêm.

Một chuyến đi bất ngờ không có sự chuẩn bị gì trước.

Chiếc Audi cứ lao nhanh dần ra khỏi trung tâm thành phố.

Bãi biển mùa xuân tràn đầy sức sống, màu xanh biêng biếc của biển cả, bãi cát vàng phủ rộng, bầu trời rải rác những làn mây trắng, toả xuống tia nắng vàng ấm áp.

Lưu Phiên Như bước xuống xe, cô chạy ngay đến bên bờ biển, hai cánh tay vươn cao hét lớn: “thật là tuyệt vời….”
Châu Gia Kiệt bước đến ngay cạnh Lưu Phiên Như, anh liếc sang nhìn cô vui vẻ chợt mỉm cười.

Thi thoảng đôi mắt nhắm chặt cảm nhận tiết trời trong lành, dễ thở, mùi mặn mà của biển.

Anh muốn ngày hôm nay sẽ buông bỏ hết đi những nỗi bận lòng.

Chỉ duy nhất một ngày này thôi anh sẽ gạt bỏ đi tất cả để bên cạnh người mình thương cho trọn vẹn.

Thực ra lí do của buổi đi chơi này là vì hai hôm trước Châu Gia Kiệt đã lặng lẽ đến sở cảnh sát tố cáo hành động sai trái trước kia mình đã làm ra, đồng thời đưa ra mọi bằng chứng ăn cắp của Hứa Hạo Nguyên.


Anh biết sẽ sớm thôi mình sẽ bị triệu tập.

Cho nên hôm nay chắc cũng sẽ là một ngày cuối mà anh được cạnh Phiên Như.

Cả ngày hôm đó họ đã ngồi cạnh nhau lâu thật lâu ngắm mặt biển.

Ánh mắt nhìn về xa xăm, hai người họ cùng ngắm hoàng hôn rực đỏ và cho đến lúc ánh sáng tắt hẳn.

Bầu trời tối mịt một màu đen, gió thổi rì rào hơi lành lạnh, hai người sải bước nhẹ nhàng trên mặt biển.

Châu Gia Kiệt cởi chiếc áo vest khoác nhẹ lên người Lưu Phiên Như.

Hành động âu yếm, bàn tay ấm áp khẽ vắt qua từ phía sau.

Lưu Phiên Như thoáng chút ấp úng nói: “Gia Kiệt thực ra tôi đã thích…”
Châu Gia Kiệt đoán ra được điều Lưu Phiên Như muốn nói ra nên vội cắt ngang: “Phiên Như chẳng phải chị thích ăn hải sản nướng sao? Chúng ta lên phía trước ăn đi.”
Lời nói vừa dứt thì Gia Kiệt đã vội bước lên trước, anh sợ rằng Phiên Như nói ra rồi thì sẽ lại càng khó xử.

Lòng tiếc nuối, ngậm ngùi nhưng chỉ đành chấp nhận.

Thà rằng cứ để thời gian đợi chờ còn hơn phải nhìn cô thất vọng về mình..