Buổi sáng đầu năm tiết trời se se lạnh, ánh nắng vàng nhạt rực rỡ.
Trong căn nhà xập xệ của Hạ Gia đã lâu rồi mới có nhiều tiếng nói cười đến vậy.
Tiếng nói rôm rả, giọng cười ngân vang trong những ngày xuân mới.
Bữa sáng quây quần, một bàn thức ăn nóng hổi, thơm lừng.
Điều lạ mắt thu hút mấy người Quảng Đông lần đầu tới đây ăn tết là chiếc bánh vuông vắn hay lát bánh hình tròn cắt mỏng có màu xanh lá nhạt.
Bên trong có bọc một ít đậu xanh và thịt mỡ.
Hương thơm hòa quyện tạo mùi vị, dấu ấn riêng.
Hạ Như Yên vui vẻ giới thiệu: " đây là bánh chưng, còn kia là bánh tét do ông nội tôi tự gói.
Mọi người mau nếm thử xem."
Để thỏa mãn sự tò mò mà mỗi người gắp ngay một lát bánh vào bát của mình, cắn một miếng ăn thử.
Chiếc bánh dẻo, thơm hòa cùng sự béo ngậy của thịt mỡ và mùi vị bùi bùi của đậu xanh.
Tạo nên cảm giác ngon, lạ miệng.
Ai đã từng ăn qua một miếng sẽ muốn ăn thêm hai, ba và nhiều miếng nữa.
Bánh chưng ăn kèm một ít thịt kho tàu phải nói là sự kết hợp tuyệt vời.
Món ăn đậm vị ngày tết.
Chắc hẳn ai trong số họ cũng phải nhớ mãi.
Ngoài bánh chưng xanh trên bàn còn có nhiều những món ăn khác rất hấp dẫn khác: thịt kho tàu, gà nấu lá chanh,...!đặc biệt là món muối chua.
Món muối chua nguyên liệu chính là củ cà rốt và củ su hào.
Sau khi ngọt bỏ vỏ ngâm qua đêm bằng nước vo gạo, rồi bỏ vào hũ nhựa hoặc sứ thêm ít muối, đường, nước lọc, tỏi, ướt.
Sau ba ngày là có nên một món muối chua thơm ngon.
Ăn giòn sần sật, vị chua chua thanh thanh, màu trắng tinh khôi của su hào hòa cùng màu đỏ cam của cà rốt trông đẹp mắt.
Món này có thể ăn kèm với thịt heo quay hoặc heo kho tàu đều rất ngon.
Bà con Tô Dương ngày tết, hầu hết ai cũng chuẩn bị món đặc trưng này.
Bữa ăn đậm vị Tô Dương khiến cho tất cả mỗi người đều nhớ mãi.
Mùi vị thơm ngon, không khí ấm cúm, tiếng cười nói hạnh phúc.
Sau bữa cơm họ cùng nhau dạo một vòng thành phố Tô Dương.
Con đường hẻm nhỏ hẹp đưa họ rẽ vào một ngôi trường nhỏ.
Ngôi trường của những đứa trẻ mồ côi.
Bên ngoài thành phố hoa lệ, lộng lẫy bao nhiêu thì đến góc nhỏ này lại là một bộ mặt khác biệt bấy nhiêu.
Những đứa trẻ con nhếch nhác, vô tư vui đùa cùng nhau trước sân.
Tiếng cười đùa hồn nhiên đến độ khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng.
Khi được hỏi về hôm nay là ngày gì? Chúng đều ý thức được là ngày tết đến xuân sang.
Thế nhưng khi nhắc về gia đình chúng đều ngây thơ mà đáp rằng: con không có gia đình, từ nhỏ con đã sống ở đây cùng sơ.
Dường như đối với chúng sơ là mẹ là cha, bạn bè không máu mủ nhưng cùng chung sống ở đây chính là anh là chị, và nơi này là nhà.
Có những đứa trẻ còn quá nhỏ chưa nhận thức ra được nỗi đau của mất cha mất mẹ, cũng không hiểu thế nào là mồ côi.
Ở ngay giữa sân một cô gái trẻ, mặc chiếc jean đen áo choàng sữa đang phát từng cái bánh, túi kẹo.
Những đứa trẻ hớn hở nhận lấy, gật đầu "cảm ơn, cảm ơn".
Sao chúng có thể ngoan ngoãn nghe lời đến vậy chứ! Chứng kiến cảnh này khiến cho toàn thể họ rưng rưng, đẫm nước mắt.
Tiếng gọi đồng thanh của Hạ Như Yên và Đoàn Mẫn Nhi: "Phương Lê..."
Cô gái ở đằng xa nghe thoang thoảng tiếng gọi tên mình thì bất ngờ quay đầu nhìn lại.
Thoáng chút sững sờ rồi hai chân chạy nhanh tới.
Ba cô gái ôm chầm lấy nhau, xúc động rơi nước mắt.
Cảm giác vui không tả thành lời.
Đã lâu lắm rồi họ mới được đoàn tụ.
Cả ba đã ôm nhau rất lâu.
Cổ họng nghẹn ứ, không nói nổi nên lời.
Phương Lê sụt sịt, quẹt nhanh giọt nước mắt: "sao bây giờ các cậu mới chịu quay trở về vậy hả? Có biết tôi nhớ hai người lắm không?"
Hạ Như Yên cười, nụ cười hòa cùng dòng nước mắt bồi hồi với bao xúc động: " xin lỗi...cậu gần đây thế nào rồi."
Phương Lê dang rộng cánh tay, xoay một vòng, mỉm cười đáp lại: "tôi vẫn ổn.
Mọi thứ vẫn bình thường chỉ là bị các cậu bỏ rơi quá lâu thôi!"
Hạ Như Yên nũng nịu dựa vào một bên vai Phương Lê, bên còn lại là của Đoàn Mẫn Nhi.
Tình bạn của họ bao năm trôi qua nhưng vẫn như thế: nhiệt tình, hết lòng, quan tâm lẫn nhau.
Cứ hễ gặp nhau thì vui không tả xiết.
Họ xem nhau như chị em, là một phần máu mủ.
Ba người đã làm bạn với nhau từ thủa còn là những đứa trẻ con bốn, năm tuổi đến tận bây giờ.
Hoàn cảnh mồ côi, sống tự lập, nội tâm mạnh mẽ đã đưa họ ngày một gần nhau hơn.
Thủa nhỏ cứ hễ một người bị đám trẻ con trong xóm bắt nạt là cả ba xấn đến đánh tới tấp.
Họ cùng nhau đến trường, cùng nhau chơi.
Tuổi thơ tuy cơ cực và thiếu tình yêu thương nhưng may mắn đã cho họ gặp nhau.
Cùng đồng cảm, sẻ chia, an ủi.
Sau này lớn lên họ cùng nhau trải qua những điều mới mẻ, cùng thực hiện ước mơ.
Cho tới lúc hết cấp ba, họ đã dời xa nhau, sống ở thành phố khác.
Nhưng điều mà cả ba nhớ nhất vẫn là khoảng thời gian họ vẫn bên nhau, dường như phải mất khá lâu cả ba mới có thể thích nghi được.
Gần suốt hai năm đã qua họ mới được đoàn tụ, cuộc đoàn tụ bất ngờ, với bao xúc cảm của ngày đầu xuân mới.
Phương Lê hỏi tiếp: " các cậu định về đây bao lâu vậy hả?"
Đoàn Mẫn Nhi đáp lại: "chắc là tầm cỡ ba ngày."
Ánh mắt Phương Lê nhìn về mấy người phía sau lưng hai người bạn của mình.
Hiểu được ý, Hạ Như Yên liền giới thiệu: " đây là chồng tớ Châu Gia Việt, kia là hai em chồng Châu Gia Kiệt và Châu Gia Luân, cô gái này là một người bạn Quảng Đông của tớ tên Lưu Phiên Như.
Còn người đàn ông kia là...Cứ để Mẫn Nhi giới thiệu vẫn hơn."1
Đoàn Mẫn Nhi lùi lại, khoác vào tay người chưa được giới thiệu danh tính: " đây là Ôn Gia Long...!bạn trai tớ."
Phương Lê thoáng chốc ngạc nhiên, cô nói chọc: " không biết hồi xưa đứa nào mạnh miệng bảo sẽ không yêu ai, suốt đời không lấy chồng."
Đoàn Mẫn Nhi có chút bối rối, cười gượng: "Tư tưởng cũng phải lớn lên theo độ tuổi mà."
Hạ Như Yên cũng chen vào: "trước đây là Mẫn Nhi chưa gặp được đúng người mà thôi."
Tiếng họ cười, lời họ nói đều ấm áp khiến mọi người chứng kiến ở đó cũng có phần ghen tỵ.
Không khí bỗng nhiên im bặt khi hình ánh một người đàn ông bước ra từ phòng khách côi nhi viện.
Quần Tây, áo phông trắng, áo jean khoác bên ngoài.
Ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ nhưng anh cũng dần bước đến.
Cố Sinh cất lời: "trùng hợp quá! Như Yên, Mẫn Nhi lâu rồi không gặp."
Tuy có chút miễn cưỡng nhưng Hạ Như Yên vẫn cố nở nụ cười: "Triệu Sinh lâu rồi không gặp."
Cố Sinh tỏ rõ sự không thoải mái, anh hỏi: "cuộc sống em vẫn tốt chứ!".
Đam Mỹ Sắc
Như Yên gật đầu: "ừ...rất tốt."
Châu Gia Việt bước lên trước, ôm tay qua vai Hạ Như Yên: " cảm ơn anh đã quan tâm đến vợ tôi."
Cố Sinh cười, nụ cười không vui: " anh yên tâm tôi sẽ không hành xử thô lỗ như trước đây nữa đâu! Tôi chỉ muốn hỏi thăm Như Yên như là một người bạn cũ, một người bạn từ thủa nhỏ thôi!"
Châu Gia Việt lạnh lùng, không nói gì thêm.
Nhận thấy không khí không thoải mái nên Cố Sinh đành bước đi: "tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Hai chân anh bước, đầu không ngoảnh lại, tim có chút rung động khi chợt ùa về những kỉ niệm ngày xưa.
Thế nhưng anh đã thấm thía sáu chữ: có duyên nhưng không có phận.
Chỉ đành thấy em anh hạnh phúc anh cũng vui lòng..