Buổi tối, bóng tối choàng ngập, ánh đèn phố thị rực sáng.
Những ngày cuối năm dần trôi qua, người qua kẻ lại đông đúc hơn hẳn.
Dưới sảnh lớn nhà hàng Hery Hạ Như Yên khoác tay Châu Gia Việt bước vào.
Chân bước vào thang máy, cô thì thầm: “anh nhắm chặt mắt lại đi.
Em sẽ cho anh một điều bất ngờ.”
Châu Gia Việt đành nhắm lại: “được.
Là bất ngờ gì vậy?”
Hạ Như Yên cười nhẹ: “bí mật, nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa cơ chứ! Anh nhắm thật chặt không được ăn gian đâu đấy!”
Tay cô nắm chặt tay anh, cô là người chỉ dẫn đường, hai người cùng bước vào một căn phòng kín trên lầu bốn.
Không gian im lặng, cánh tay cô buông nhẹ ra.
Anh hỏi: “anh đã mở mắt được chưa?”
Hạ Như Yên đáp lại ngay: “chưa.
Anh nhắm chặt, đứng yên đó.”
Chiếc bánh kem rực sáng những ngọn nến lung linh, ngọn lửa vàng he phấp phới.
Tiếng hát đồng thanh phía sau: “happy birth day to you…”
Ánh mắt anh từ từ hé mở, mọi người đều có mặt đông đủ.
Anh vừa mừng vừa xúc động.
Bởi đến bản thân anh cũng không nhớ hôm nay chính là sinh nhật mình.
Cũng vì bấy lâu nay ngày sinh nhật của anh vẫn bình lặng trôi qua, anh chỉ cuốn mình vào công việc.
Suốt những năm qua anh dường như chẳng cho bản thân nhắc tới ngày kỉ niệm hay sinh nhật.
Hạ Như Yên bưng chiếc bánh kem đưa gần về anh, cô mỉm cười: “chúc mừng sinh nhật anh, Châu Gia Việt.”
Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến và hạnh phúc.
Đôi môi anh chu nhẹ về trước, một hơi thổi tắt hết ngọn nến trên chiếc bánh kem.
Tiếng vỗ tay giòn dã, mọi người trong khán phòng đều vui vẻ chúc mừng.
Một bữa tiệc gia đình ấm cún cùng có sự tham dự của Ôn Gia Long và Đoàn Mẫn Nhi cùng bố con Lưu Tần Khanh và Lưu Phiên Như.
Một bàn thức ăn sang trọng bày sẵn, tất cả các thành viên sau khi đã chúc mừng anh thì đều ngồi vào bàn.
Tiếng ly rượu cụng chạm kêu khe khẽ, tiếng cười đùa vang vọng, tiếng nói cười hạnh phúc.
Đây cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời Châu Gia Việt từ trước tới nay.
Sau bữa tiệc ai ai cũng tay bắt mặt mừng quay trở về.
Có tiệc thì phải có tàn.
Điều này sao có thể tránh được.
Tại biệt thự nhà họ Châu, Châu Gia Việt tắm xong xuôi ngồi bên giường.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm hé mở, Hạ Như Yên bước ra.
Hôm nay cô có vẻ khác hơn so với mọi ngày.
Chiếc đầm ngủ màu đen hai ngắn nửa đùi, chất ren mỏng như thể có thể nhìn xuyên thấu vào trong được.
Mái tóc buông xoã, vén nhẹ bên tai, đôi môi khẽ mỉm cười.
Cô bước nhẹ đến gần giường ngồi xuống cạnh anh.
Bàn tay cô đặt nhẹ lên bờ vai vững chắc, dần dần đẩy nhẹ anh nằm ngửa xuống.
Châu Gia Việt đứng hình, thoáng chút ngạc nhiên.
Nhưng cũng rất nhang chóng ôm hai tay vòng qua cổ cô.
Hai đôi môi khẽ cười, ánh mắt nhìn chăm chăm nhau.
Rất nhanh chóng hai đôi môi chạm khẽ vào nhau, nụ hôn cháy bỏng.
Cô hạ người nằm sát lên người anh, hai cơ thể như hoà quyện.
Hơi ấm và tình yêu tạo nên sức nóng thúc đẩy hai người đắm đuối hơn.
Tay anh chạm khẽ lên người cô, chạm nhẹ từ trên bờ lưng dần xuống bắp đùi.
Cảm giác như thể kích thích hơn.
Lần lượt áo đến quần được vứt ra xa, bay tung toé lên sàn nhà.
Nụ hôn anh dần chuyển xuống cổ và sâu xuống hơn nữa.
Trong thoáng chốc cô như cuốn vào trận địa của anh giăng ra.
Anh liên tục thúc rồi đẩy.
Hai bàn tay đan vào nhau rồi nắm chặt.
Hơi ấm lan toả sang cho đối phương, da chạm da.
Tay anh với sang tắt ngay ánh đèn phòng.
Chiếc chăn bông che lên trên, trận địa cuốn họ ngày càng sâu, cảm xúc dâng trào hạnh phúc.
Tiếng rên rỉ nhè nhẹ, bờ lưng cô cong nhẹ giống như một con tôm.
Khoảnh khắc hạnh phúc ấy cô đã gìn giữ bao nhiêu lâu chỉ là muốn dành tặng anh vào ngày đặc biệt nhất.
Tiếng thở hổn hển bên tai, anh liên tục đưa đẩy qua lại, lúc nhanh lúc chậm.
Thi thoảng lại liếc mắt nhìn gương mặt cô, rồi đưa bàn tay vuốt nhẹ những sợi tóc lơ phơ xù giữa gương mặt ấy.
Còn cô nằm im, tiếng thở gấp gáp, ánh mắt nhìn anh.
Có lẽ là lần đầu nên thoáng chút bối rối và vụng về pha chút ngại ngùng nhưng cả hai vẫn không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Sau khi xong trận, cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay.
Có lẽ vì cả hai đã thấm mệt.
Cô gối đầu lên tay anh, còn anh dang tay ôm cô vào lòng.
Giấc ngủ say mơ màng, chìm vào cơn mộng đẹp đẽ.
Buổi sáng mai, ánh sáng lùa qua khe hở giọi thẳng vào căn phòng.
Cả cô và anh đều từ từ tỉnh giấc.
Hai khuôn mặt quay vào nhau, ánh mắt đắm đuối nhìn, rồi cùng nở nụ cười ấm áp.
Anh cúi sát hôn nhẹ lên vần trán cô: “cảm ơn em, món quà sinh nhật này ý nghĩa nhất trong suốt hai mươi mấy năm vừa qua của anh.
Và chắc hẳn suốt cuộc đời này anh cũng sẽ không thể nào quên được.”
Hạ Như Yên mỉm cười: “em cũng vậy.”
Cô gối đầu ghé sát đầu mình vào bờ ngực anh, hai người sát gần nhau, da chạm da.
Châu Gia Việt nhắm mắt, ôm chặt lấy cô: “anh chẳng muốn dậy một chút nào.
Chỉ muốn như này mãi thôi!”
Đầu cô ngửng lên, ánh mắt nhìn anh, tay vuốt nhẹ trên sống mũi anh: “anh không định bỏ bê công việc đó chứ!”
Mắt anh vẫn nhắm, anh nói: “bao năm qua anh đã dồn quá nhiều thời gian dành cho công việc rồi vì thế giờ đây anh chỉ muốn bên cạnh em, mãi mãi như lúc này.”
Hạ Như Yên khẽ thì thầm vào tai anh: “được, sau này em sẽ mãi mãi là món quà của anh.”
Trái tim đập nhanh loạn nhịp, hai con người, hai nụ cười hạnh phúc.
Dường như cả hai người họ đã chờ đợi rất lâu cho khoảnh khắc hạnh phúc này..