Bùi Thần Dật nhìn Thì Nhược Huyên ngồi bên ngoài cửa kính chuyên tâm làm việc, mắt anh không chớp, ngón trỏ lau cái tay cầm của cốc, cô đang pha cho anh một ly nước muối, không phải cà phê thường ngày.
Nhớ sáng nay, cô nghe giọng nói anh hơi khàn khàn, đôi mắt chớp hai cái, sau đó làm bộ như không có việc gì chào hỏi anh.
Đi tới chỗ Tiết Duệ Uyên nói mấy câu ngắn ngủn, Bùi Thần Dật trở lại phòng làm việc, vừa mở cửa ánh mắt vô tình nhìn trên bàn làm việc, thấy trên bàn có thêm một cái cốc, anh không đóng cửa lại đã đi đến, phát hiện trong cốc không phải cà phê thường ngày mà là nước lọc thì anh hơi nhếch miệng.
Bùi Thần Dật uống một hớp, ý cười trong mắt càng đậm, cầm cái cốc đi tới bên cửa ra vào, miễn cưỡng dựa vào khung cửa, để cái cốc lên tủ hồ sơ bên cạnh, đặt tay lên tủ hồ sơ, ngón tay khẽ chọc.
Thì Nhược Huyên chú ý có tiếng vang nên ngẩng đầu lên, nhìn thầy vẻ mặt tươi cười của anh, đột nhiên cảm thấy hơi lung túng, ánh mắt tự nhiên nhìn cái cốc anh vừa đặt xuống, mặt hơi đỏ lên.
Cô nghiêm mặt làm bộ trấn định, khiến Bùi Thần Dật có ý muốn ôm cô vào lòng, nhưng trên mặt anh vẫn tỉnh táo tự nhiên, không có bất kỳ luống cuống nào.
“Cám ơn.”
Thì Nhược Huyên giật giật, đầu cúi thấp hơn, hình như đang tránh ánh mắt anh, sau đó lại trở lại bộ dáng bình thường đón nhận ánh mắt của anh: “Không cần cảm ơn tôi…. Tôi chỉ không muốn nghe giọng nói như gà trống của anh, rất khó nghe.”
Thì Nhược Huyên luôn luôn như vậy, cho tới bây giờ cô đều cư xử như vậy, khi gặp phải chuyện khiến cô xấu hổ thì cô luôn mạnh miệng xuyên tạc ý tốt của mình.
Bùi Thần Dật đã sớm biết tính cách đó của cô, thật ra anh cảm thấy chuyện này không có gì, nhưng không biết vì sao, hôm nay nghe cô nói như vậy, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu, giống như cô vội vã muốn giữ khoảng cách với anh, để anh hiểu rằng cô đối tốt với anh không phải vì cô có tình ý với anh, dường như cô đang ám chỉ với anh, họ chỉ là bạn bè, muốn anh không cần để ý nhiều, cô làm vậy là chuyện đương nhiên, ám chỉ anh không cần suy đoán lung tung ý nghĩ của cô.
Giọng điệu của anh không thay đổi, không thể nghe ra trong lòng anh đã suy nghĩ nhiều như vậy, tầm mắt anh nhìn chằm chằm cô: “Quan tâm tôi sao?”
Hai gò má Thì Nhược Huyên đỏ ửng như hoa đào, dường như cô không chịu nổi ánh mắt nóng như lửa của Bùi Thần Dật, nhìn sang chỗ khác: “Bệnh thần kinh, anh….. anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Có được đáp án, Bùi Thần Dật mỉm cười, cô nói dối, nếu thật sự cô không quan tâm, với tính cách của cô, cô nhất định nửa thật nửa giả nói: “Đúng vậy, tôi rất quan tâm anh…….. tại sao bây giờ anh mới phát hiện tấm lòng của tôi?” Cô sẽ nói như vậy.
Bùi Thần Dật từ từ đi tới trước bàn cô, hình như biết tim cô đập nhanh không thể kìm chế, thừa dịp lúc này thừa thắng xông lên áp bức cô.
Hai tay anh chống lên bàn, cùi đầu ghé vào tai Thì Nhược Huyên, khiến vành tau cô và tóc mai anh chạm vào nhai rồi thân mật thì thầm: “Tôi nghĩ quá nhiều sao?”
thì Nhược Huyên hồi hộp muốn chết, tim đập thật nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô, giọng nói bên tai tuy hơi khàn khàn nhưng vẫn trầm thấp nồng đậm như vậy, hơi thở phả vào bên tai và gáy cô khiến cô run lên.
cô đặt tay lên ngực anh, chống đỡ không để anh lại gần, còn muốn đẩy anh ra: “Nghĩ quá nhiều là nghĩ quá nhiều, nào có thật thật giả giả gì, anh tránh ra..., vào phòng làm việc đi.”
Bui Thần Dật căn bản không để ý sự chống cự của cô, vẫn duy trì tư thế đó, giọng nói càng mê người: “thật không quan tâm tôi ư? Vậy tại sao không dám nhìn tôi?”
thì Nhược Huyên nghe anh nói vậy không chịu thua nhìn chằm chằm anh, đôi mắt to xinh đẹp không có yêu mị dụ dỗ anh, mà chỉ toàn Iửa giận, nửa người anh tê rần, anh lại cảm nhận được cảm giác giật điện một lần nữa.
Đôi môi không đánh son nước nhưng vẫn đỏ tươi như vậy, cô không liếm môi hấp dẫn anh, thế nhưng anh đã bị đánh bại lần nữa, rồi sau đó không còn lại gì cả.
Bùi Thần Dật cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh luôn nghĩ đến, anh dùng sức hút môi cô, đầu lưỡi nhân cơ hội tiến vào trong miệng cô.
thì Nhược Huyên sợ hết hồn, đặt tay lên ngực anh cố đẩy ra: “Anh….” Bị anh bắt được khe hở, đột phá hàm răng, dây dưa với cái lưỡi của cô.
một tay Bùi Thần Dật bắt được cái tay không ngừng đẩy anh, một tay đặt ở gáy cô, nhấc đầu cô lên để anh tùy ý làm bậy, thái độ như vậy hơi hung ác, giống như chọc giận anh.
Anh liếm mút từng góc trong khoang miệng cô, chặn cô lại, buộc cô phải nuốt nuớc miếng của anh, muốn trong miệng cô toàn mùi vị của anh.
Khóe mắt thì Nhược Huyên dần ửng hồng, quyến rũ động lòng người, thật ra cô cũng không bài xích anh hôn mình, nhưng không muốn am được như ý, cô làm bộ muốn cắn anh, muốn bắt anh biết khó mà lui, cô lại đoán sai, Bùi Thần Dật rất ngoan cố, cô cắn anh chảy máu, anh không quan tâm vẫn tiếp tục hôn cô.
Mùi máu tanh trong miệng lập tức khiến lực chú ý của cô lơi lỏng, trong nháy mắt cái lưỡi bị Bùi Thần Dật kéo ra khỏi miệng, khi cô ý thúc được muốn rút lại thì anh linh hoạt mút lấy, nhất thời cô không chú ý, bị tập kích khiến cả người tê dại.
thì Nhược Huyên oán hận đánh anh, lại không chống cự nổi hấp dẫn, tay vòng qua gáy anh hôn trả lại.
cô tinh tế hút lưỡi anh, đầu lưỡi mềm mại liếm vết thương bị cô cắn, liếm thật lâu.
Thỉnh thoảng cô lộ vẻ dịu dàng khiến anh động lòng, thế nhưng anh lại không dám càn rỡ, tiếp tục chỉ sợ không đơn giản như vậy, quan hệ của họ vẫn chưa vững chắc.
Bùi Thần Dật buông thì Nhược Huyên ra, bàn tay diu dàng vuốt ve gò má mịn màng không trang điểm của cô, khẽ hôn trán cô, chóp mũi, khuôn mặt, tiện thể hôn tai cô.
Anh khẽ cắn vành tai cô, hôn mạnh: "Tối nay tới nhà tôi nhé?”
Những lời này như sét đánh vào đầu thì Nhược Huyên, vẻ mặt ý loạn tình mê vừa rồi lập tức tan biến, điều chỉnh nhịp tim, sau khi anh dứt lời một giây, cô đột nhiên đẩy mạnh anh ra: “Tôi…. tôi đi toilet.” cô nói xong liền chạy nhanh.
Bùi Dật Thần không quan tâm cô đẩy anh ra, nhìn bóng lưng trốn chạy của cô, anh mỉm cười nói: “Đồ nhát gan.”
Tay anh đặt trên bàn, ngón cái quẹt qua môi mình, nhớ tới tư vị môi lưỡi của cô, anh không kìm chế được lại muốn hôn cô, cơ thể cũng không thể khống chế liền nổi lên phản ứng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì Nhược Huyên ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt không thay đổi, nghiêm túc nhìn máy tính, sau khi đi toilet xong cô vẫn không nhìn anh, cho dù Bùi Thần Dật có kiên nhẫn, giỏi nhịn đến đâu, trong lòng cũng không nhịn được than nhẹ, anh theo đuổi thất bại, hình như cô không muốn chịu thua anh.
Nếu thì Nhược Huyên biết trong lòng anh nghĩ vậy, nhất định sẽ phun máu ngã xuống đất, không ngừng chảy mái, Your place place--- or mine…….Lời nói như vậy là theo đuổi sao? Là lời mời thôi.
thì Nhược Huyên vẫn luôn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng như có như không của người kia qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng cô buồn bực nghĩ muốn giết người, tại sao cô chỉ bị anh trêu một chút liền ý loạn tình mê, mất mặt quá đi, trời ơi, may cho một trận sét xuống đánh chết cô đi, cô buồn rầu gần như muốn dùng đầu đập vào bàn.
Quan hệ của họ không phải cực kỳ tốt ư, tại sao anh lại đột nhiên nói với cô như vậy? Chẳng lẽ cô khiến anh cảm thấy cô rất tùy tiện, tại sao anh lại nghĩ về cô như vậy? cô tự hỏi mình tuyệt đối tuân theo luật pháp, yêu nước, cúng lễ đầu năm, hào nhã thân thiện, cần kiệm cố gắng, là một tấm gương tốt, cô đoan chính như vậy, phẩm cách cao thượng như vậy, tại sao anh lại cảm thấy mình rất tùy tiện, rốt cuộc khi nào cô khiến anh có cảm giác như vậy?