*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#BooMew
Chỉ cần nghĩ đến chuyện năm xưa, thì Tuyết Sương Anh càng thấy vui sướng đắc ý, nhớ lại sự viết năm đó bà càng chắc chắn Tư Noãn Noãn cũng giống như mẹ cô ta, một kẻ nhu nhược.
Tư Chân Châu vừa nghe, môi câu lên gian xảo... nói bóng nói gió sao... trong trường cấp ba lẫn đại học ai mà không biết quan hệ của Tư Noãn Noãn với Tư Gia là như thế nào... hứ Tư Noãn Noãn, để tao nhìn xem, loại tiện nhân như mày còn đắc ý được bao lâu.
Ngày hôm đó, sau khi Tư Chân Châu được Tuyết Sương Anh bày kế thì nổi hứng đi học thêm và cũng không quên khóc lóc kể lể với đám bạn mà cô chơi thân thiết, nói.
" Chị ấy bỏ gia đình mà đi theo trai. "
" Chị ấy còn nói ba mẹ tôi nuôi chị ấy không đủ làm chị ấy sống một cuộc sống như lao tù... híc... "
"... " và vô số câu bịa đặt khác.
Người nghe, có một vài người đồng tình, cảm thấy Tư Noãn Noãn là một chị gái không ra gì, ăn cháo đá bát, không biết hiếu thảo, một vài người lại khác thì bĩu môi khinh bỉ cái cách ăn nói đổi trắng thay đen của Tư Chân Châu.
Bởi vì bọn họ biết rõ cuộc sống của Tư Noãn Noãn ra sao, nhưng cho dù biết bọn họ cũng không thể nói gì khác ngoài việc im lặng, Tư Gia là người như thế nào không chỉ riêng họ biết rõ mà còn có những người khác.
Một gia đình cực phẩm, đổi trắng thay đen, không những thế còn làm ra vài chuyện đáng khinh bỉ, ví dụ như làm sai nhưng không nhận sai, đút tiền cho những người có chức lớn để bản thân được bao che khuyết điểm.
Lại nhìn cái bộ dáng khóc đến đáng thương như vậy của Tư Chân Châu, ai nấy đều phải lắc đầu.
- -----
Lê Thị.
Lê Bá Sâm xử lý xong công việc, thì đang định rời đi, để kịp thời gian đi đến bệnh viện, chính là khi anh còn chưa bước ra khỏi phòng, thì Phỉ Vô Dư vội vàng đi vào.
" Boss. "
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn Phỉ Vô Dư nhíu mày hỏi.
" Có chuyện gì sao? " anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thì thấy đã gần năm giờ chiều.
Phỉ Vô Dư khẽ nói.
" Anh đang định đi sang chỗ Huỳnh tiểu thư? "
" Ừ! " Lê Bá Sâm lạnh giọng nói.
Phỉ Vô Dư nhếch mép cười một cái nhìn Lê Bá Sâm bằng ánh mắt khó chịu nói.
" Anh thật sự tin những gì cô ta nói? "
" Ý cậu là gì Dư? Đừng vòng vo nữa. "
" Boss! Anh cũng biết rõ là Huỳnh Tố My cố ý bịa chuyện để tiếp cận anh, mà anh vẫn còn tin cô ta yêu anh sao? "
" Huỳnh Tố My không phải loại người như vậy! Có yêu hay không yêu, đối với tôi mà nói không quan trọng, vì tôi mà cô ấy bị thương, tôi có bổn phận phải chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy nhớ ra tôi là ai. "
" Còn mợ chủ thì sao? Chị dâu thì sao? Boss đành lòng nhìn chị ấy đứng từ xa nhìn Boss quan tâm chăm sóc Huỳnh Tố My? "
" Noãn Noãn, sẽ hiểu. Cô ấy không phải là người chỉ biết nhìn mà không biết động não. "
" Không biết động não à! Nhìn người đàn ông mình yêu thương quan tâm chăm sóc người phụ nữ khác với cái lý do tại cô ta bệnh. Boss nghĩ Tư Noãn Noãn sẽ chấp nhận!? "
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn Phỉ Vô Dư một cái, không nhanh không chậm nói.
" Cậu đừng xen vào chuyện của tôi quá nhiều. Tư Noãn Noãn cho dù có ra sao thì vẫn là VỢ TÔI. "
" Haha, anh đang ghen vậy tại sao anh không nghĩ cô ấy cũng sẽ ghen? " Phỉ Vô Dư khó chịu nói.
" Dư!! Cậu không nên nói nhiều như thế! " nói xong Lê Bá Sâm rời đi, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm.
Phỉ Vô Dư nhìn Lê Bá Sâm, môi anh câu lên cười khổ...
Hay cho cái câu " vẫn là vợ tôi " Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm... anh không thấy anh đang bỏ qua quá nhiều cơ hội sao?
Phỉ Vô Dư cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay có một vết sẹo.
Vết sẹo chứa biết bao nhiêu kí ức đau buồn lẫn đáng quý trong đó... người anh tìm bấy lâu nay... cuối cùng cũng tìm thấy.
- ----
Bệnh viện.
Huỳnh Tố My mày nhíu chặt nằm trên chiếc giường bệnh, như thể chứa bao nhiêu là phòng bị cảnh giác... chính là không được bao lâu cánh cửa vốn đóng chặt liền vang lên tiếng " Két " mở cửa.
Huỳnh Tố My hai mắt vẫn nhắm chặt không hề mở ra, Lê Bá Sâm nhỏ nhẹ bước đến, vừa bước lên gần cô thì hai mắt cô mở ra, trong mắt chứa biết bao là lo sợ trong đó.
" A... anh... anh là ai... không... không được... được đến gần... gần tôi... " giọng nói mang đầy nỗi sợ hãi đến lấp ba lấp bắp.
Lê Bá Sâm nhìn cô như vậy, trong mắt tràn ngập đau lòng, không nhanh không chậm nói.
" Đừng sợ... đừng sợ... là anh đây... Sâm Sâm ca ca của em đây. "
" Sâm... Sâm ca ca... hức... Sâm... " Huỳnh Tố My vừa nghe từ " Sâm ca ca " thì hai mắt đột ngột phiếm hồng khúc khích khóc rống lên.
" Ahuhu... "
" Sao vậy...anh đây... "
" Sâm ca ca... My... My không muốn rời xa Sâm ca ca đâu... huhu... "
- -----------------------------
Từ giờ cho đến ngày 15/10, đủ 25k phiếu, Boo sẽ bão 7 chương cho các tình yêu *
***Đủ sớm thì bão sớm nhé bão xong đợt này còn có đợt sau sau nữa đó:V