Người Vợ Nô Lệ

Chương 82: Sẽ Ở Nhà Chúng Ta Vài Ngày




#BooMew

Bác sĩ bị quát đến run lẩy bẩy mà không dám nói gì biện minh cho mình, vốn dĩ chuyện mất trí tạm thời này là chuyện quá hiển nhiên nhưng ông bị dọa đến quên đầu quên đuôi đi nhanh về hướng Huỳnh Tố My hỏi đông hỏi tây.

Sau đấy mới run rẩy nhìn Lê Bá Sâm nói.

" Lê... Lê Thiếu... thật sự cô Huỳnh bị mất trí nhớ tạm thời thôi... đây là trường hợp thường xuyên xảy ra... "

Lê Bá Sâm nhìn Huỳnh Tố My một lúc lâu mới hỏi bác sĩ tiếp.

" Khi nào cô ấy sẽ nhớ lại? "

" Sẽ... sẽ nhanh thôi... nếu như Lê Thiếu để cô ấy tiếp xúc với những thứ mà bản thân cô ấy từng thấy từng quen thuộc... " bác sĩ run rẩy đến muốn nói thành câu trọn vẹn cũng khó.

Lê Bá Sâm gật đầu một cái để bác sĩ và các y tá lui, anh để người ở lại chăm sóc Huỳnh Tố My, đi nhanh ra ngoài, gọi điện về Lê Gia.

- ----

Lê Gia.

Quản gia Lâm đang ở ngoài sân nhìn đông nhìn tây cắt tỉa bớt những bông hoa dư thừa thì chuông điện thoại reo lên.

" Reng Reng Reng... "

Ông nhanh chóng lấy điện thoại ra từ trong túi mà nghe.

" Cậu chủ? "

" Chuẩn bị một căn phòng, trang trí giống như phòng của Tố My lúc còn ở nhà chúng ta khi còn nhỏ đấy. "

" Cậu chủ... cậu định đón Huỳnh tiểu thư vào nhà? " quản gia Lâm nhíu chặt mày hỏi.

" Ông chỉ cần chuẩn bị, những chuyện khác ông không cần quan tâm. " Lê Bá Sâm khó chịu nói.

Quản gia Lâm không chần chừ nói.

" Thế còn Mợ? Cậu để mợ ở đâu? "

" Tư Noãn Noãn " Lê Bá Sâm nhất thời cứng đờ người, đúng vậy... nếu như anh đón Huỳnh Tố My về, nhất định Tư Noãn Noãn sẽ đau lòng... chính là... anh không yên tâm để Huỳnh Tố My sống bên ngoài, chỉ cần Huỳnh Tố My nhớ lại, thì dọn ra khỏi Lê Gia là xong, Tư Noãn Noãn sẽ không suy nghĩ linh tinh.

" Chính tôi sẽ có cách nói cho cô ấy đồng ý! Ông cứ chuẩn bị đi. "

Nói xong, không đợi Quản gia Lâm có cơ hội đáp hay nói bất cứ câu gì anh cúp ngang. Nói chính xác là anh đang sợ... quản gia Lâm mà nói thêm vài câu thì anh sẽ suy nghĩ lại việc có nên hay không đưa Huỳnh Tố My về nhà, nhưng so với phải chiều chuộng Tư Noãn Noãn, thì người bệnh như Huỳnh Tố My quan trọng hơn.

Đúng vậy, Tư Noãn Noãn nhất định sẽ không vì chuyện này mà buồn bã.

- -----

Lê Thị.

Lê Bá Sâm sau khi nói chuyện xong thì đi thẳng đến công ty xử lý công việc.

Trong phòng làm việc, anh lúc này rất bận rộn, mày anh nhíu chặt đọc đọc lại ký ký, sau một buổi sáng rốt cuộc cũng xử lý xong.

Lê Bá Sâm dựa vào ghế, nhìn như không nhìn chiếc điện thoại đang hiển thị hình ảnh của Tư Noãn Noãn, trong lòng anh cực kỳ buồn chán, cũng không biết quyết định của mình là đúng hay là sai.

Anh hít một hơi sâu nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn mười một giờ, chắc Tư Noãn Noãn cũng đã ăn trưa rồi nên gọi.

- -

Tư Noãn Noãn đang tập đan len mà mấy video dạy đan len ở trên Youtube, cô không nhanh không chậm lấy vài sợi len mà Aley có đưa cho cô lúc sáng đan theo.

Khi hai mắt cô đang tập trung cao độ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thì rất nhanh chiếc điện thoại hiện lên trên màn hình " Lê Bá Sâm đang gọi. "

Mày cô nhíu lại, tuy không muốn nghe nhưng vẫn phải nghe máy.

" Alo. "

" Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm gọi được một tiếng rồi thôi.

Tư Noãn Noãn không quan tâm anh gọi cô là gì mà lạnh giọng đáp.

" Cậu chủ... gọi tôi có chuyện gì? "

" Cậu chủ?! " Lê Bá Sâm nghe cách xưng hô của Tư Noãn Noãn, bản thân anh không khỏi khó chịu.

" Gọi Sâm! "

" Cậu chủ, nếu không có gì thì tắt máy. "

Lê Bá Sâm nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn cơn phẫn nộ xuống khẽ nói.

" Vài ngày nữa, nhà chúng ta sẽ có khách. "

" Khách của cậu, có liên quan gì đến tôi sao? "

Lê Bá Sâm cũng không để ý cách nói chuyện khó chịu của cô mà nói.

" Huỳnh Tố My không may bị mất trí nhớ, sẽ ở nhà chúng ta vài ba hôm. "

" Ừ. "

" Em không có gì để nói với tôi sao? "

" Nói gì? "

" Em không nói suy nghĩ của em cho tôi nghe khi tôi định đưa Tố My ở lại Lê Gia. "

Tư Noãn Noãn nắm chặt nắm tay lại, không nhanh không chậm nói.

" Tôi nói anh đừng đưa cô ấy đến đây sẽ được sao? "

" Không... " Lê Bá Sâm còn chưa nói xong, Tư Noãn Noãn cười thành tiếng ở đầu đây bên kia.

" Lê Bá Sâm!!! Nếu đã không thể thì đừng hỏi tôi, chuyện của anh vốn cũng chẳng liên quan gì đến tôi...

- -----------------------