Người Vợ Nô Lệ

Chương 30: Đã Là Vịt Thì Đừng Mơ Mộng Hóa Thành Thiên Nga




#BooMew

Cả một ngày làm việc, Lê Bá Sâm cả người tràn ngập khí lạnh, anh là lần đầu tiên cảm giác khó chịu như vậy, cô thế mà dám... dám làm trò với anh.

Ừ tốt lắm Tư Noãn Noãn để tôi xem, ngoài Lê Gia ra cô còn có thể đi đây, dù cô có đi đâu thì sao... haha... giấy chứng nhận đăng ký kết hôn vẫn ở trong tay rôi, để tôi xem cô có thoát được không.

Lê Bá Sâm khó chịu mà đập mạnh bàn một cái tô tiếng " Bụp ", nhìn đồng hồ thì thấy ghi rõ 16h.

Lê Bá Sâm thở hắc một hơi ra đi nhanh ra ngoài.

- -----

Mặc khác lúc này, bên ngoài phòng V.

" Cậu không nhìn thấy bản đang sửa chữa sao? Còn ở đây làm gì? " một nhân viên nam đi qua thấy cô nhân viên nữ đang đứng phía ngoài cửa một lúc lâu khẽ nhắc nhở.

Cô nhân viên nữ vừa thấy anh ta liền nói.

" Lúc sáng tôi có vào lấy đồ, giờ định trả lại nhưng tôi không biết nên vào hay không thôi. " cô rất thắc mắc, rõ ràng lúc sáng cô vào vẫn bình thường mà nhưng giờ khi khổng khi không có bảng đang sữa chữa là như thế nào?

Nhân viên nam khẽ nhíu mày nói.

" Cậu cứ giữ lấy, ngày mai hay ngày mốt người ta gỡ bảng rồi vào, giờ khóa lẹ cửa đi còn về. "

Thật ra anh và cô là bạn năm cấp ba, lại ở chung một khu nên lúc này mới dừng lại mà nói chuyện với cô.

Cô nhân viên nghe vậy liền gật đầu, sau đó chính mình khóa kín cửa lại mà đi chung với nam nhân viên.

- --+-

Lúc này đã gần 17h.

Tư Noãn Noãn rốt cuộc cũng tỉnh, nhưng cả cơ thể cô chỉ cảm thấy mệt và mệt thôi, chính giữa hai chân lúc này lại truyền đến đau đớn cùng với khó chịu, Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày cố theo mấy thành tường mà lếch thân nho nhỏ của mình đi ra mở cửa.

Chính là khi bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên chốt cửa thì hai mắt trừng to sợ hãi, cô cố mở nhưng cánh cửa không mở ra được, đây là đang xảy ra chuyện gì?

Trong đầu cô không ngừng đặt ra câu hỏi, nhưng không cách nào trả lời được.

Lê Bá Sâm không lẽ muốn nhốt cô lại... nhưng tại sao anh ta lại muốn làm như vậy?

Chính anh ta bắt cô chạy bộ, chính anh ta hung hăng xâm chiếm dày vò cô, bây giờ chính anh định nhốt cô một đêm ở đây sao?

Tư Noãn Noãn câu lên khóe miệng chua xót, cô còn nghĩ anh ta có tình có nghĩa mặc dù không gọi là quá nhiều cũng biết bỏ lại áo tây trang để cô mặc nhưng... bỏ lại là để cô không bị chết cóng sao?

Tư Noãn Noãn hai tay nắm chặt lại, không tự chủ mà chính mình cảm thấy đau đớn... trái tim cô như thể rỉ từng chút từng chút máu mà không ngừng nghĩ.

- ---

Lê Gia.

Lê Bá Sâm vừa về đến biệt thự Lê Gia, giọng trầm thấp nói.

" Đi gọi Tư Noãn Noãn đến đây. "

Để anh xem, cô ta còn dám trốn như vậy không?

Quản gia Lâm nhìn Lê Bá Sâm khẽ nói.

" Không phải mợ chủ đi cùng với cậu chủ sao? " đi chung... phải về chung chứ.., sao tự nhiên hỏi, nhưng nhắc mới nhớ, ông chưa thấy mợ đâu cả.

Lê Bá Sâm hai tay nắm chặt thành quả đấm, chính anh đang kiềm nén xúc động của bản thân mình, anh không nghĩ đến Tư Noãn Noãn vậy mà lại... vậy mà lại dám không về nhà.

Chính anh quá nhân từ với cô ta nên bây giờ cô ta muốn leo lên đầu lên cô anh ngồi?

Môi Lê Bá Sâm câu lên, nhìn như không nhìn quản gia Lâm, giọng rét lạnh lửa giận nói.

" Khi nào cô ta về, không được đem cơm sang phía sau! Để cho cô ta đói đi. "

Dứt câu, Lê Bá Sâm bước nhanh lên phòng ngủ, tay nắm chặt không nhanh không chậm đấm mạnh vào tường. Đàn bà... đàn bà là một lũ giống nhau.

Lê Bá Sâm tức giận... nhớ về gương mặt của cô gái nào đó, chính anh lại không nhịn được khụy gối xuống. Tim anh thắt chặt lại từng cơn... cô ấy cũng từng bỏ anh mà đi... mà bây giờ... bây giờ ngay cả Tư Noãn Noãn cũng muốn bỏ rơi anh sao...

Đáng chết... đáng chết.

Được lắm Tư Noãn Noãn... để xem cô có thoát khỏi lòng bàn tay của tôi không...

- ----

Đêm tối trong căn phòng đen tối...

Chính cô cảm thấy thật nực cười cho số phận của cô, cũng rầu rĩ bản thân sẽ bị dày vò bị coi khinh nhưng... cô lại không thể nào gượng ép bản thân mình thoát khỏi vòng vây của số phận đó.

Cuộc sống của cô chính là bi thương, từ nhỏ cho đến hiện tại, cô chưa ngày nào hưởng trọn vẹn yêu thương từ một người nào đó.

Bây giờ... thú vui duy nhất mà cô có cũng biến mất, nói không đau không buồn không tủi thân là không có.

Sống hai mươi năm cuộc đời, thử hỏi xem ngày nào cô không tủi thân không đau đớn không bị dày vò?

Từng ngày từng ngày một bị xem như kể hầu người hạ ngay chính tại ngồi nhà của chính mình, từng ngày một sống như địa ngục từ chính nhà của mình.

Có cha như không có, vậy cô có làm gì?

Hiện tại rời khỏi nơi đó... cô được gì chứ? Cô được gì ngoài đau đớn không gì tả nổi.

Đau... đau lắm... lòng cô... trái tim cô đau lắm... cô không thể nào chịu nổi... càng không thể nào tin được...

Người ta nói đúng.. đã là Vịt thì đừng mơ mộng bản thân hóa thành Thiên Nga...