Người Vợ Nô Lệ

Chương 234: Anh Nhất Định Sống




#BooMew

" Tắm nhanh một chút rồi ra thoa thuốc em nhé! "

Minh Lâm đang ngâm mình trong buồng tắm, môi mím chặt lại, mặt đỏ bừng xấu hổ.

Chẳng biết Phỉ Vô Dư đang cố ý hay gì nhưng anh lại nói.

" Anh có đọc rồi, em phải ăn cháo vài ngày... à thì mấy ngày này anh sẽ nhịn. "

" BÙM. " mặt Minh Lâm đỏ tươi đỏ rượi lên.

Phỉ Vô Dư nhướng nhướng mày nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt thầm nghĩ.

" Chắc ai đó trong phòng tắm đã đỏ mặt xấu hổ rồi nhỉ? Thôi, hôm nay chọc ghẹo một chút vậy thôi rồi mai tính tiếp a. "

- ----

" Alo? " Lưu Minh Vân dừng bước lại, tay cầm điện thoại mày khẽ nhíu chặt.

" Anh cho người bắt tôi? " Will ho khan yếu ớt hỏi.

Lúc anh tỉnh dậy, đã bị dọa một trấn khi thấy mọi thứ ở đây khác xa với nhà của mình.

Cảm giác lo lắng cùng bất an ập tới mãi cho đến khi thấy được trợ lý của Kevin, còn gọi là Lưu Minh Vân anh mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng cho dù cảm giác lo lắng cùng bất an ở một nơi xa lạ không còn thì cảm giác giận dữ và khó chịu lại một càng tích tụ nhiều hơn.

" Em tỉnh? Tỉnh rồi thì ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi tối anh về. " Lưu Minh Vân nghe giọng nói của Will, hai mắt anh khẽ ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.

Will mím môi một cái, ra sức quát to.

" Lưu Minh Vân! Anh nói đi anh muốn gì? Vì sao cứ luôn quấn lấy cuộc sống của tôi như vậy? "

" Có gì tối về nói! Bây giờ anh phải vào phẫu thuật cho bệnh nhân. " Lưu Minh Vân không giận, anh nhỏ giọng nói.

Will nào nghe lọt tai mấy câu ấy của Lưu Minh Vân, lúc này anh chỉ cảm thấy khó chịu và khó chịu thôi.

" Anh nói đi? Anh muốn gì? "

Lưu Minh Vân hít một hơi sâu, anh cố nhỏ nhẹ hết sức nói.

" Em ăn rồi nghỉ ngơi đi, có gì tối về nói. "

Will còn đang định rống gì đó nữa thì điện thoại đã bị đầu dây bên kia tắt ngang.

Trợ lý của Lưu Minh Vân nhìn Will một cái, khẽ đáp " vâng " đi đến phía sau Will nói.

" Cậu Will, cho tôi xin lại điện thoại. "

Will nhìn trợ lý một cái đưa máy cho anh ta, anh im lặng ngồi lên sofa nhu nhu thái dương.

- ---

Thời gian phẫu thuật sắp đến, Tư Noãn Noãn vẫn nắm chặt tay Lê Bá Sâm ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Lưu Minh Vân đi tới nhướng nhướng mày nhìn không nói gì đi vào.

Có lẽ... hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Lê Bá Sâm còn có thể nhìn thấy Tư Noãn Noãn.

Và cũng có lẽ... hôm nay là ngày cuối Lê Bá Sâm còn có thể nhớ ra Tư Noãn Noãn.

Tư Noãn Noãn ngồi gần anh, tay cô nắm chặt tay anh, cảm giác lo lắng, sợ hãi cứ ngày một lớn dần, mọi thứ khiến cô không thể nào làm khác gì hơn ngoài việc im lặng.

Cô bất lực... chỉ có thể ngồi đây nhìn anh mà không thể giúp gì được cho anh khi anh bước vào phòng phẫu thuật... chỉ có thể ngồi đây nhìn anh bên trong không rõ sống hay chết.

Cô... cô thật vô dụng.

Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu kéo tay Lê Bá Sâm đặt lên bụng cô.

Cô nhìn anh khẽ nói.

" Bé con vẫn chờ anh chăm sóc đấy! "

Lê Bá Sâm mím môi, tay xoa xoa bụng vẫn còn chưa nhô lên của cô gật đầu khẽ nói.

" Anh nhất định sống. "

Lưu Minh Vân đi ra.

" Vào thôi. "

Lê Bá Sâm đứng dậy, anh cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người bốn mắt chạm nhau nhưng không thể là gì khác hơn là phải rời khỏi.

Từng bước từng bước một nặng nề đi vào phòng phẫu thuật.

Tư Noãn Noãn ngồi đó, im lặng nhìn anh nhưng không ai biết hết... tim cô như thắt chặt lại.

Đau thật đau... tim cô đau quá...

Hai tay Tư Noãn Noãn nắm chặt, móng tay dài mỏng của cô đâm sâu vào trong da thịt đến ứa ra máu.

Cô phải bình tĩnh... cô không được ngã quỵ... Lê Bá Sâm nhất định bình an vô sự.

Cho dù sau này có phải đối mặt với bao nhiêu chông gai nữa thì cô tin Lê Bá Sâm nhất định sẽ nhanh chóng nhớ ra cô sẽ sống thật tốt...

Anh đã hứa đã chắc chắn là sẽ sống thì nhất định là như vậy.

Tư Noãn Noãn ngồi trên ghế chờ thật lâu... lại thật lâu.

Hai tay cô dính thật nhiều máu, mãi cho đến khi có y tá đi ngang thấy mới giúp cô băng bó.