#BooMew
Tư Noãn Noãn... Tư Noãn Noãn...
Trên đời này, anh nghĩ không ai gan dạ bằng em đâu. Dám nói dối với toàn bộ mọi người ở đây là bản thân đã sảy thai, không những thế còn ly hôn với tôi, sau đấy ôm bụng bầu bỏ trốn.
Tư Noãn Noãn ơi là Tư Noãn Noãn... để anh xem lần này em có thoát khỏi lòng bàn tay của anh hay không?!
- -----
Sau khi Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngủ dậy thì hai bé bắt đầu đói bụng kiếm ăn.
Lê Bá Sâm chính tay tắm cho từng đứa một lại chính tay ôm hai bé con xuống dưới phòng bếp ăn cơm.
Nhìn một màn gia đình hạnh phúc như vậy làm sao có người nào biết, thật lâu trước kia...
Tư Noãn Noãn ngay cả muốn ngồi ăn chung cũng phải có sự đồng ý của Lê Bá Sâm.
Hoặc là những bữa ăn ngon không phải lúc nào cũng có được.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương vừa ăn vừa hưởng thụ cảm giác có baba, cả hai bé cười híp cả đôi mắt, ăn no chơi đủ, lại ngủ.
Lê Bá Sâm tắm xong, ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm hai nhóc con.
Con của anh... đây là con của anh cùng Tư Noãn Noãn.
Che đi sự xúc động trong đôi mắt, Lê Bá Sâm đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc này đã là hơn mười một giờ tối, anh vẫn như mọi ngày, về hướng ngôi nhà nhỏ của Tư Noãn Noãn ở trước kia ngủ.
Không ai có thể lý giải được vì sao anh lại làm như vậy... nhưng chính anh lại có thể lý giải được... mọi thứ là bởi vì nỗi nhớ của anh dành cho Tư Noãn Noãn quá nhiều, anh muốn ở đâu có luôn có hình bóng của cô mà lưu lại.
Nơi duy nhất có đủ cảm xúc của Tư Noãn Noãn là ngôi nhà nhỏ này.
Lê Bá Sâm nằm xuống, nhìn chằm chằm ánh trăng sáng len lỏi qua cửa sổ, không khỏi tự hỏi.
" Noãn Noãn... có phải mỗi đêm sau khi em về lại đây đều nhìn ánh trăng đấy mà tự nhủ rằng... đến khi nào mới có thể rời khỏi anh hay không? " Lê Bá Sâm cười khổ, trái tim lại thắt chặt từng cơn.
Anh nên làm gì đây... nên làm gì mới có thể bù đắp những lỗi lầm đấy đây...
Làm gì để cô có thể về lại bên anh...
Nói đến hai mắt Lê Bá Sâm đỏ lên, mím chặt môi lại.
Ngực trái lại co thắt cực liệt đau đớn mãi không thôi.
- -------------------
Trên máy bay, Tư Noãn Noãn nắm chặt tay thành nắm đấm, môi mím lại lo lắng.
Cô biết rõ... hôm nay về lại nhất định không dễ dàng trở về, nhưng cô nhất định phải về... đưa hai bé con cùng về lại với cô.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, Tư Noãn Noãn về đến nước j thì đã hơn bảy giờ sáng nước J.
Tư Noãn Noãn nhíu mày, nhìn chằm chằm đồng hồ một lúc môi mím lại.
Không biết hai nhóc con kia đã ăn sáng hay uống sữa chưa.
Trong lòng Tư Noãn Noãn lo lắng không thôi.
Tư Noãn Noãn bắt xe đi thẳng về hướng Lê Gia.
- ----------------
Lê Gia.
Sáng ngủ dậy, Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh đây là căn phòng xa lạ, không thấy Lê Bá Sâm đâu nữa, môi hai bé bĩu sau đấy lại khóc rống lên nức nở.
" Ô... ô... ô... "
" Ô... ô... ô... "
Hai tiếng khóc non nớt vang lên.
Lê Bá Sâm vừa cầm tách cà phê nhấp một ngụm, vừa nhìn chằm chằm giấy tờ thì giật mình nghe tiếng khóc.
Anh vội vàng buông cà phê và tài liệu trên tay xuống đi vội lên phòng ngủ.
" Ô... ô... "
" Ô... ô... "
Tiếng nức nở không dứt, Lê Bá Sâm nhíu mày vội vàng đi vào.
" Làm sao vậy? Ngoan ngoan baba ở đây. "
Ôm vội hai bé con đang khóc rống vào lòng, Lê Bá Sâm đứng dậy đi vòng vòng.
" Baba đây... ngoan... ngoan nè... "
" Ô... ô... baba... "
" Baba... ô ô... "
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nức nở không dứt, ôm lấy cổ Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn trái nhìn phải, môi anh nhếch lên.
Cái cảm giác này, thích thật, sáng ngủ dậy nghe tiếng khóc non nớt như vậy thôi cũng làm anh thấy ấm lòng không thôi.
Hôn nhẹ má hai bé con, Lê Bá Sâm ôm hai bé vào trong phòng tắm.
Lê Bá Sâm cẩn thận giúp hai bé con vệ sinh răng miệng nho nhỏ của hai bé lại lau mặt cho hai bé mới thay quần áo cho hai bé, sau đấy ôm xuống dưới phòng khách.
Để hai bé ngồi trên chiếc ghế dành cho con nít, Lê Bá Sâm ngồi ngay bên cạnh.
Những người giúp việc bắt đầu lấy mấy món ăn của hai bé cũng như sữa đặt lên bàn.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương im lặng tay múp múp cầm chiếc muỗng của hai bé mút từng muỗng một ăn.
Lê Bá Sâm ăn sáng, nhưng trong mắt tràn ngập cưng chiều mà nhìn hai bé con, chính là còn chưa ngồi được bao lâu thì điện thoại vang lên.
' Reng Reng Reng. '
Lê Bá Sâm nhướng mày nghe máy.
" Boss... "
" Sáng sớm có chuyện gì sao? "
" Boss...
- -------------------
Bão 6/7 chương.