Người Vợ Độc Lập (An Independent Wife)

Chương 11




Những ngày trôi qua chậm chạp, thoát ra khỏi sự tồn tại. Giống như một con cá hồi quay trở lại nơi nó đã sinh ra để đẻ trứng và chết đi, cô đã quay trở lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình, thị trấn nhỏ bé vùng nông thôn, nơi mà cô đã trưởng thành, nơi mà cô đã gặp Rhy và kết hôn với anh. Ngôi nhà của cha mẹ cô trống rỗng và bị bỏ quên và nhiều những người hàng xóm cũ đã chết hay chuyển đi lên và cô không biết bất cứ đứa trẻ nào đang chơi lúc này trên những đường phố yên ả. Nhưng nó vẫn là một ngôi nhà, và cô trở lại ngôi nhà nhỏ và dọn dẹp nó cho ngăn nắp sạch sẽ, sắm những vật liệu mới cho nó với đồ đạc tối thiểu cho những nhu cầu của cô. Rồi cô chờ đợi thời gian thực hiện phương cách chữa lành lên vết thương kỳ diệu của nó.

Lúc đầu cô đã không tự nhiên mà bình tĩnh trở lại, chết lặng bởi cảm giác mất mát và bị phản bội của cô. Cô chỉ vừa mới làm quen cuộc sống với anh, và bây giờ cô lại đơn độc một mình với những đêm cô đơn đè nặng xuống cô như một trọng lượng vô hình. Cô đã không thử suy nghĩ về nó hay loại bỏ nó ra khỏi tâm trí của cô; không có ích gì trong sự cố gắng điên rồ của bản thân cô cùng với những giá mà và có thể có. Cô đã phải chấp nhận nó, đúng như cô sẽ phải làm nếu anh đã chết. Trong một thoáng cô nghĩ đó là những gì đã xảy ra. Cô đã để mất chồng khi không thể thay đổi như thể anh đã chết. Cô đơn độc, cũng như trống rỗng. Anh đã ở Châu Âu lúc này, cách xa một nửa vòng trái đất, và anh có thể cũng đã ở trên một hành tinh khác.

Sau đó cô nhận thức rõ rằng cô không phải đơn độc cũng không phải trỗng rỗng. Con của anh đang chuyển động bên trong cô từng ngày và cô đứng lên với hai bàn tay ấn lên sự dao động nhẹ nhàng, vượt lên cảm giác sợ hãi rằng một sự sống đang được nuôi dưỡng trong cơ thể cô. Đứa trẻ của Rhy, một phần của anh. Không quan trọng nếu cô không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh lần nữa, cô sẽ luôn luôn có anh ở gần. Suy nghĩa đó là cả đau đớn lẫn an ủi, một mối đe dọa và một sự hứa hẹn. Tình trạng tê liệt đột ngột không còn tác dụng. Cô thức dậy trong bóng rối, những giờ phút yên lặng trước bình minh một buổi sáng, và toàn bộ cơ thể của cô nhức nhối với nỗi đau đớn trước sự thất bại của cô.

Lần đầu tiên cô khóc, khóc với khuôn mặt của cô vùi vào trong cái gối, và cô nghĩ về điều đó không ngừng, cố gắng để hiểu như thế nào và tại sao trong cách cư xử của anh. Đó là lỗi của cô? Là cái gì đó về cô đã thách thức Rhy để khuất phục cô, sau đó buộc anh mất hết sự hứng thú trước kia cô đã có được? Hoặc là bản chất của Rhy, như Coral đã chỉ ra, không có khả năng chung thủy với một người phụ nữ?

Tuy nhiên, điều đó biểu hiện tính yếu đuối nhất định của tính cách, và nó không dùng để miêu tả Rhy. Rất nhiều các tính từ có thể sử dụng để mi êu tả anh - ngạo mạn, nóng nảy, cứng cỏi, nhưng yếu đuối đặc biệt không phải là một trong số chúng. Cô cũng viện ra để thề dựa vài tính chính trực trong công việc của anh, và cô cảm thấy rằng tính chính trực không phải là cái gì hoàn toàn cách biệt trong một con người, giới hạn chỉ có một lĩnh vực, tính chính trực lan ra, tự nó xuất hiện trong mỗi diện mạo cách cư xử của một con người.

Vậy làm thế nào cô giải thích về sự không chung thủy của anh? Cô không thể, và câu hỏi ấy giằng xé cô. Cô bắt buộc mình ăn chỉ vì em bé, nhưng ngay cả như vậy cô ngày càng nhợt nhạt và mỏng manh hơn. Thỉnh thoảng cô tỉnh giấc giữa đêm khuya để thấy gối của mình ướt đẫm, và cô muốn Rhy bên cạnh cô nhiều đến nỗi không thể quay lại ngủ được. Vào những lúc như vậy cô tự hỏi tại sao cô lại bỏ chạy, như một kẻ ngu ngốc, và để lại khoảng trống hoàn toàn cho Coral. Tại sao cô không ở lại? Tại sao cô không đưa ra một cuộc cãi cọ với anh. Anh đã làm tổn thương cô, anh đã phản bội cô, nhưng cô vẫn yêu anh và chắc chắn nó không thể làm tổn thương hơn nữa nếu cô ở lại với anh? Ít nhất thì cô cũng sẽ có sự an ủi bởi sự hiện diện của anh, họ có thể chia sẻ điều kỳ diệu của về em bé mà cô đang mang lớn dần lên. Trong bóng tối vài giờ trước rạng đông, đôi lúc cô quyết định đóng gói quần áo của mình điều đầu tiên vào buổi sáng và bay đến Châu Âu để đến với Rhy, nhưng luôn luôn, khi buổi sáng đến, cô nhớ tới Coral và đứa bé mà cô ta mang. Rhy có thể không muốn cô đến gặp anh. Coral có thể đang ở với anh. Coral quyến rũ hơn dù sao đi nữa, phù hợp hơn cho một cuộc sống nổi tiếng với Rhy

Không phải bản chất của cô là thiếu quyết đoán, nhưng lần thứ hai trong cuộc đời của mình cô đánh mất phương hướng không biết mình ở đâu, và cả hai lần đó đều là vì Rhy. Lần đầu cô cuối cùng đã tìm được đôi chân của mình và theo đuổi mục đích, nhưng lúc này cô không thể lên bất cứ kế hoạch nào làm phức tạp hơn những nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Cô ăn, cô tắm, cô ngủ, cô làm những việc cần phải làm. Cô đã đọc đủ để biết rằng một phần tính thờ ơ của cô là do đang mang thai, tuy nhiên đó không phải lý do đủ để giải thích toàn bộ sự thiếu quan tâm của cô trong bất cứ điều gì ngoại trừ thời gian sắp tới.

Khi những ngày cuối thu đã qua và mua đông đến gần hơn cô nhận ra rằng Giáng sinh đang đến gần. Không biết bằng cách nào mà tất cả những kỳ Giáng sinh từ cái chết của cha mẹ cô, cô đều có một mình, và năm nay cũng không có sự khác biệt. Nhưng năm tới, cô tự hứa với mình, nhìn chằm chằm vào cái cây được trang trí rực rỡ khi cô thực hiện chuyến đi h àng tuần của mình đến cửa hàng tạp hóa gần nhất, cô sẽ có một Giáng sinh thực sự. Em bé sẽ được được khoảng chính tháng tuổi, đôi mắt sáng ngời và tò mò về mọi thứ trong thế giới của nó. Cô sẽ trang hoàng một cái cây và đặt những món quà ở dưới nó mà việc đó có thể mê hoặc một em bé bò lê đến.

Đó là một kế hoạc mơ hồ, nhưng nó là kế hoạch đầu tiên có muốn thực hiện từ khi rời bỏ Rhy. Vì lợi ích của em bé cô phải kéo bản thân mình ra khỏi trạng thái chán nản. Cô đã có một cuốn sách trong các việc; cô cần phải liên lạc với đại diện và xem xét về viêc xuất bản và có lẽ bắt đầu làm việc với một cuốn sách khác. Cô phải có một số phương tiện chăm sóc em bé hoặc điều đầu tiên cô biết là Rhy sẽ đòi hỏi sự chăm sóc con của anh. Quyết liệt cô quyết định rằng cô sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Rhy đã có một đứa con khác; cô chỉ có đứa con này và cô sẽ không bao giờ để cho nó đi!

Hai tuần trước lễ Giáng Sinh, cô cuối cùng đã đưa ra một quyết định không thay đổi và quay số văn phòng của Barbara Hopewell với sự nhanh nhẹn vốn có của mình. Khi Barbara đi tới đường dây Sallie tự giới thiệu mình, và trước khi người phụ nữ kia có thể nói bất cứ điều gì cô đã hỏi liệu có bất kỳ sự xúc tiến nào được thực hiện trong việc xác định một nhà xuất bản.

Bà Baines!” Barbara kinh ngạc. “Bà đang ở đâu? Ông Banes đang phát điên, cố gắng để hoàn thành bộ phim ở Châu Âu và bay trở lại đây mỗi khi rảnh rỗi ông ấy nỗ lực để tìm thấy bà! Bà đang ở trong thành phố không?”

“Không,” Sallie trả lời. Cô không muốn liên quan tới Rhy hoặc anh khó khăn như thế nào để tìm ra cô. Rất kỳ lạ là, cô cho rằng anh cố gắng để tìm thấy cô nếu chỉ vì đứa trẻ mà cô đang mang. “Và tôi ở đâu không quan trọng. Tôi chỉ muốn thảo luận về cuốn sách, nếu bà không nhớ. Có tìm được một nhà xuất bản nào không”

“Nhưng...” Sau đó Barbara thay đổi suy nghĩ của mình, và cô ấy trả lời trong một âm điệu bất ngờ, “Vâng, chúng tôi có một nhà xuất bản vô cùng quan tâm. Tôi thực sự cần sắp xếp một cuộc gặp với bà, bà Baines, để thông qua những chi tiết của bản hợp đồng. Tôi có thể hẹn gặp được không?”

“Tôi không muốn quay trở lại New York,” Sallie nói, cổ họng của cô thắt lại với ý nghĩ đó.

“Vậy thì tôi sẽ rất vui mừng để gặp bà ở bất cứ nơi nào bà muốn. Chỉ cần ấn định thời gian và cho tôi biết địa điểm.” Sallie do dự, không muốn tiết lộ nơi ẩn náu của mình, nhưng cũng muốn rời khỏi đây thay vì hẹn gặp ở bất kỳ một nơi nào khác. Sau đó cô nhanh chóng đưa ra ngày hẹn gặp và nhận ra rằng Rhy vẫn sẽ đang làm phim ở Châu Âu thêm một tháng nữa. Barbara đã nói rằng anh bay trở lại thường xuyên khi anh có thể, nhưng cô biết kế hoạch làm việc, và nó là một sự sắp đặt chặt chẽ. Thêm nữa là anh sẽ không thể rời đi dựa vào một thông báo lúc này ngay cả nếu Barbara đã hành động để liên lạc với anh và để tiết lộ rằng cô ấy đã nói chuyện với Sallie.

“Được rồi,” cô miễn cưỡng đồng ý và cho Barbara địa chỉ của cô. Họ nhất trí về thời gian vào thứ 5 để Barbara đến nhà cô. Điều đó có nghĩa là chỉ hai ngày nữa và Sallie cảm thấy tự tin hơn rằng Rhy sẽ không tìm ra nơi ẩn náu của cô. Khi cô gặp Barbara vào thứ 5 cô sẽ có lời hứa của cô ấy không nói với Rhy; cô không muốn thảo luận vấn đề đó trên điện thoại, biết rằng bất cứ người nào trong văn phòng của Barbara có thể nghe trộm điện thoại trên một đường dây nhánh.

Cô không thể ngủ vào đêm đó; cô đã quá lo lắng rằng cô đã phạm sai lầm khi tiết lộ nơi ẩn náu của mình để nghỉ ngơi. Bằng cách nào đó cô cảm thấy rằng Rhy từng bước tiến gần cô, như thường lệ. Nằm trên giường của cô, căng thẳng và không thể nào nhắm mắt lại, cô tưởng tượng tất cả những gì sẽ xảy ra nếu: Nếu Rhy ở New York ngay khi đó? Điều gì nếu Rhy đã thậm chí ở ngay trong văn phòng của Barbara và đang trên đường đến đây lúc này?. Điều gì nếu cô thức dậy vào buổi sáng và thấy anh trên ngưỡng cửa nhà cô? Cô sẽ nói những gì với anh?Có gì để nói ở đây?

Nước mắt tuôn ra từ dưới mi mắt cô khi cô cố nén chúng không đáng kể che giấu nỗ lực xua đuổi hình ảnh cô đột nhiên nhớ khuôn mặt ngăm đen, gầy của Rhy. Nỗi đau đớn đâm vào cô sắc nhọn và cô trở mình lại để khóc than, ôm chặt cái gối vào mặt cô trong một nỗ lực để kiềm chế những tiếng nức nở. “Mình yêu anh ấy,” cô rên rỉ. Điều đó không thay đổi, và mỗi ngày cách xa anh là dài vô cùng.

Đột ngột, đau buồn trong sự cô đơn của cô, cô thừa nhận chính mình rằng cô muốn quay trở lại với anh. Cô muốn sức mạnh của anh, sự hiện diện c ơ thể của anh, ngay cả nếu cô không thể có được tình yêu của anh. Cô muốn có anh ở đây để nắm tay cô khi cô sinh đứa con của họ và cô muốn có thêm những đứa con khác. Ý nghĩa về Coral và đứa con của cô ta giằng xé bên trong cô, nhưng dần dần cô đã nhận ra rằng tình yêu của cô, nhu cầu của cô dành cho Rhy mạnh hơn sự giận dữ của cô. Cô phải chấp nhận anh như anh là vậy nếu cô muốn sống với anh.

Rốt cuộc cô cũng lơ mơ ngủ, vào khoảng gần bình mình, và chỉ tỉnh dậy vài giờ sau đó bởi âm thanh đều đặn, thê lương của cơn mưa lạnh lẽo trút xuống. Bầu trời xám xịt, đường phố ảm đạm và buồn ủ rũ. Tuyết vẫn chưa rơi và mang đến cho tất cả vạn vật ấn t ượng xứ sở diệu kỳ - mùa đông của nó, nhưng cây cối bị rụng lá và những cành cây trơ trụi lá va đập vào nhau lách cách giống như những chiếc xương của một bộ xương vậy. Chẳng có việc gì để thức dậy nhưng cô đã dậy, và điều khiển để giữ bản thân mình bằng cách thử thực hiện phác thảo đề cương cho một cuốn sách khác. Cuốn sách này sẽ khó khăn hơn, cô biết thế, vì cuốn sách đầu tiên được viết một phần bắt nguồn từ những kinh nghiệm của riêng cô. Cuốn sách này sẽ hoàn toàn là trí tưởng tượng của cô.

Gần giữa buổi chiều cơn mưa đã ngừng nhưng nhiệt độ giảm xuống, và khi cô bật ti-vi cô được biết rằng cơn mưa được dự báo sẽ bắt đầu trở lại vào buổi tối, sau đó chuyển thành mưa tuyết và tuyết rơi trước buổi sáng. Sallie thể hiện một bộ mặt nhăn nhó về phía người phát thanh viên thông báo dự báo thời tiết trên màn hình. Đó là khả năng rằng tình trạng đường xá tồi tệ sẽ giữ Barbara không thực hiện được cuộc hẹn của họ và cô cảm thấy thất vọng khủng khiếp. Sự quan tâm của cô với thế giới xung quanh cô đã quay trở lại và cô muốn bắt đầu công việc để kiếm sống.

Sau một giờ đi tới đi lui xung quanh, sự buồn chán chiếm lĩnh cô và cô cảm thấy ngột ngạt trong căn nhà nhỏ. Ngoài trời lạnh, và không khí ẩm ướt, nhưng cô cảm thấy một cuộc đi dạo nhanh sẽ xóa đi những vướng bận ra khỏi tâm trí của cô và có lẽ làm giảm bớt sự căng thẳng cho cô đủ để cô có thể ngủ vào buổi tối. Không chỉ vậy, cô công bằng tự nói với bản thân, nhưng bác sĩ đã muốn cô thực hiện một vài hình thức luyện tập hàng ngày. Một cuộc đi dạo chính xác là thứ đó.

Cô quấn áo choàng một cách ấm áp, kéo đôi bốt cao đến đầu gối và nhét mái tóc của cô dưới một chiếc mũ lông màu đen để che phủ đôi tai của cô. Sau kh i cài khuy choàng nặng và quàng một cái khăn quang cổ của mình cô bắt đầu lên đường, rùng mình lúc đầu trong không khí lạnh, nhưng dần dần sự vận động làm cô ấm lên và cô bắt đầu thích thú việc đi trên đường phố một mình. Mặt trời sắp lặn và bầu trời ảm đạm làm cho trời càng tối hơn. Nước nhỏ từng giọt từ những cái cây lên trên vỉa hè và đường phố là âm thanh duy nhất ngoài tiếng lóc cóc do đôi bốt của cô, và cô lại rùng mình nhưng không phải do sự lạnh lẽo lúc này. Tại sao cô lại đi dạo như một con ngốc khi mà cô có thể quay trở lại an toàn và rúc vào trong căn nhà ấm cúng của cô? Và tại sao cô chạy trốn khỏi Rhy khi mà tất cả co muốn là được quay trở về trong vòng tay của anh?

Ngu ngốc, cô tự mắng mình trong óc khi cô hướng về căn nhà. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Và nhu nhược là trên tất cả! Cô sẽ là kẻ ngu ngốc lớn nhất còn sống nêu cô bỏ lại chiến trường trống không cho Coral. Khi thời tiết tốt lên và cô có thể di chuyển an toàn cô sẽ lên đường đi tới Châu Âu trên chuyến bay đầu tiên, và nếu cô tìm thấy Coral ở với Rhy cô sẽ giật từng sợi tóc màu vàng hoe rực rỡ đó ra. Rhy sẽ không có được sự tự do hoàn toàn, cô hứa với mình, ánh sáng của cuộc chiến lấp láp trong đôi mắt của cô. Cô có rất nhiều điều để nói với anh, nhưng cô có ý muốn giữ lấy anh! Sau tất cả, không phải 7 năm trôi qua đã chỉ ra cho cô rằng anh là người đàn ông duy nhất cho cô sao?

Trở lại với những bước chân của cô nhanh hơn lúc này, cô rẽ vào góc ngoặt và thấy trong tầm nhìn ngôi nhà của cô. Cô đã quá bị cuốn vào những kế hoạch của mình lúc đầu cô không nhìn thấy chiếc xe taxi ở phía trước nhà của cô; không cho đến khi một người đàn ông cao lớn di chuyển với sự uyển chuyển của một con báo cúi xuống để thanh toán tiền taxi thì cái nhìn chằm chằm của cô bị thu hút vào chiếc xe taxi. Cô dừng lại trên đường đi và hơi thở ngừng đập trong ngực cô khi cô nhìn chằm chằm vào mái đầu đen kiêu ngạo, để trần mặc cho những cái cây đang nước chảy nhỏ giọt. Chiếc xe taxi trở lại đường với ánh sáng lóe lên của đèn hậu màu đỏ và người đàn ông đặt một cái túi dành cho chuyến bay đơn độc trên vỉa hè ẩm ướt và nhìn chằm chằm vào căn nhà như thể bị thôi miên bởi hình ảnh của nó. Không có ánh đèn thắp sáng và nó có thể trống không, cô nhận ra, trừ những cái r èm cửa che phủ những cái cửa sổ. Anh ấy đang suy nghĩ điều gì thì phải? Cô tự hỏi với nỗi đau đớn bất chợt. Rằng nó không có gì bên trong sau tất cả?

“Rhy,” cô thì thầm và bắt đầu bước đi trở lại. Âm thanh đôi giầy bốt của cô đã thu hút sự chú ý của anh và đầu của anh quay lại ngay lập tức, giống hư một con thú hoang dã cảm thấy sự nguy hiểm. Anh đóng băng trong giây lát, sau đó bắt đầu bước đi về hướng của cô với một dáng đi quả quyết. Cũng giống như anh, cô nghĩ, cố gắng không mỉm cười. Không có sự thiếu tự tin trong người đàn ông này. Ngay cả khi anh đã sai anh vẫn tự tin.

Nhưng khi anh đến gần, khi anh dừng lại chỉ với ba bước chân ngăn cách họ, cô phải cắn môi mình để ngăn tiếng khóc thoát ra đau đớn. Khuôn mặt gầy của anh mang những dấu vết của sự đau khổ, có những dấu vết khắc nghiệt dưới đôi mắt cứng rắn của anh và những dấu vết mà trước đó đã không có. Anh mệt mỏi vì di chuyển, và sự ảm đạm của tình trạng kiệt sức làm tăng sự dứt khoát không gì lay chuyển được trong biểu hiện của anh. Anh đã bị mất cân nặng, làn da bị kéo căng trên hai bên xương gò má cao, kiêu hãnh.

Anh đẩy hai bàn tay sâu vào trong túi áo choàng của mình và nhìn chằm chằm vào cô, cái nhìn ảm đạm của anh lang thang lên khuôn mặt nhỏ bé, thanh tú của cô và hình dáng tròn bụng của cô bên dưới áo khoác. Sallie run run với mong muốn ném mình vào trong vòng tay của anh, nhưng anh không sẵn sàng mở chúng ra cho cô, và cô đột nhiên sợ rằng anh không muốn có cô. Nhưng tại sao anh ở đây?

“Cô ta nói dối” anh nói thiếu sắc khí, giọng nói của anh thậm chí khắc nghiệt hơn trước và gần như không phát ra tiếng. Đôi môi anh hầu như không chuyển động khi anh dường như cố gắng đẩy ra những từ ngữ tiếp theo. “Anh đang sắp chết vì không có em, Sallie. Làm ơn hãy quay trở về với anh.”

Sự hân hoan hoài nghi xuyên qua những tĩnh mạch của cô, và cô nhắm mắt lại giây lát trong một nỗ lực nhằm kiểm soát bản thân mình. Khi cô mở mắt ra lại anh vẫn đang nhìn chăm chú xuống cô với một lời cầu xin tuyệt vọng trong đôi mắt xám của anh, đôi môi của anh mím chặt lại với nhau như thể anh trông đợi điều không mong muốn nhất. “Em đã lên kế hoạch,” cô nói với anh, giọng nói của cô run lên với niềm vui sướng. “Em chỉ vừa mới đây quyết định rằng ngay khi thời tiết tốt hơn em sẽ đáp máy bay đến Châu Âu”.

Một cơn rùng mình run rẩy rõ rệt xuyên qua cơ thể anh, sau đó anh rút tay ra khỏi túi áo khoác của mình và nắm lấy cô cùng lúc cô bước về phía trước. Những cánh tay rắn chắc ôm lấy cô trong một cái ôm siết chặt, nghẹt thở, và cô đặt đôi tay của mình vòng quang cổ của anh và bám chặt lấy, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy tr àn xuống khuôn mặt của cô. Anh bắt lấy môi cô bằng miệng anh và chiếm lấy nó, hôn cô sâu sắc và khẳng định chắc chắn rằng họ lại ở bên nhau một lần nữa; sau đó anh nhấc cô lên hoàn toàn khỏi mặt đất, quay vòng và vòng tròn trên vỉa hè trong một đường tròn chậm dãi khi họ hôn nhau.

Vào một lúc nào đó trời đã bắt đầu mưa trở lại, cả hai người đều thấm nước khi Sallie ngước mắt nhìn lên bầu trời đang đổ mưa và cười. “Chúng ta là những kẻ thật ngu ngốc!” cô la lên. “Tại sao chúng ta không đi vào trong thay vì đứng ngoài này trong mưa?”

“Và em không cần bị cảm lạnh,” anh gầm gừ, đặt cô xuống và nghiêng mình để nhấc cái túi của anh lên “Chúng ta hãy làm khô mình đã, sau đó chúng ta có thể nói chuyện.” Anh nhấn mạnh rằng cô cần phải tắm nước nóng trong khi anh thay bộ quần áo khô ráo, và khi cô ra khỏi nhà tắm cô thấy là anh đã pha cà phê; hai cái cốc đang bốc hơi đã sẵn sàng ở trên bàn.

“Ồ, điều đó thật tốt.” cô thở d ài khi cô nhấp nháp chất lỏng nóng hổi và nó bổ sung thêm công việc làm ấm khi mà trận mưa rào đã bắt đầu.

Rhy chìm vào trong một cái ghế ở bàn và chà xát một bàn tay lên phía sau cổ của anh. “Anh cần cái này để giúp anh tỉnh táo,” anh nói mệt mỏi.

Sallie quan sát anh, nhận thấy tình trạng kiệt sức của anh khắc vào trong từng đường nét khuôn mặt của anh, và trái tim của cô siết chặt đau đớn. “Em xin lỗi,” cô nói một cách dịu dàng.

Anh làm một cử chỉ bằng tay, bỏ sang một bên tình trạng mệt mỏi của anh, và sự im lặng kéo dài giữa họ. Điều đó như thể họ sợ không dám bắt đầu, sợ nói bất cứ điều gì mang tính các nhân, và Sallie nhìn chăm chú vào cốc cà phê của cô.

“Chris đã biến mất,” Rhy đột ngột nói, không nhìn vào cô.

Đầu của cô giật mạnh lên. “Biến mất?” Cô lặp lại.

“Anh ta bỏ đi. Downey nói với anh - quỷ thật, anh không biết chuyện này bao lâu rồi. Mọi thứ đều mờ nhạt. Nhung anh ta bỏ đi, nói rằng anh ta chuyển đến một thành phố khác.” Trong giây lát Sallie đã hy vọng rằng Chris và Amy có được nhau, rằng anh ấy từ bỏ công việc của mình để ổn định, nhưng cô biết rằng việc đó chỉ không xảy ra với Chris. Một mũi tên đau đớn đâm vào cô khi cô nghĩ đến việc gần như cô đã đánh mất Rhy, và cô nhanh chóng đưa lên nhấp nháp một ngụm cà phê khác. Cô thốt ra, “Em tin rằng Barbara đã gọi cho anh?”

“Ngay lập tức,” anh thừa nhận. “Anh nợ cô ấy rất nhiều để đền bù cho sự quý mến đó. Anh đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch quay phim khi lên chuyến bay đầu tiên đến New York. Mọi người nghĩ anh điên rồ và dù thế nào đi nữa, bay qua bay lại Đại Tây Dương bất cứ khi nào bọn anh ngừng quay. Điều đó làm anh phát điên,” anh thừa nhận không lay chuyển. “Không biết em ở nơi nào, liệu em có ổn không, biết rằng em đã tin những gì người đàn bà đĩ thõa ti tiện xấu xa đó đã nói với em.”

“Bà Hermann đã nói với anh những gì cô ta nói?” Sallie hỏi, muốn biết liệu có phải câu chuyện của Coral đã được kể lại chính xác. Sự hy vọng điên cuồng đang sôi sùng sục trong cô, anh đã nói rằng Coral nói dối, và anh chắc chắn là không hành động giống như một kẻ đã phạm bất cứ tội gì.

“Từng từ từng từ, với những giọt nước mắt chảy tràn xuống khuôn mặt của bà ấy như thác nước,” Rhy gầm gừ. Anh vươn tay ra đột ngột và nắm lấy bàn tay tự do của cô, siết chặt nó vững chắc trong các ngón tay d ài của anh. “Cô ta nói dối,” anh nói với cô lần nữa, giọng nói khàn khàn của anh kéo căng vì giận dữ. Nếu em đã bao giờ tin bất cứ điều gì, tin điều đó. Coral có thể đang mang thai, nhưng anh thề anh không phải là cha đứa trẻ. Anh chưa bao giờ ngủ với cô ta, ngay cả khi cô ta cố gắng tìm đủ mọi cách để thúc đẩy một cuộc tình”.

Từng từ làm Sallie choáng váng. Giọng nói của anh có âm báo không thể phủ nhận sự thật được của anh, nhưng cô vẫn kêu lên hoài nghi, “Chưa bao giờ?” Máu dồn lên làm thẫm lại hai bên gò má của anh. “Đó là sự thật. Anh nghĩ anh là một sự thách thức đối với cái tôi của cô ta. Cô ta chỉ không thể tin rằng anh đã không hứng thú trong việc ngủ với cô ta ngay cả khi anh nói với cô ta anh đã kết hôn và rằng anh chưa bao giờ bị thu hút bởi bất kỳ một người phụ nữ khác như là anh bị thu hút bởi VỢ CỦA ANH,” anh nói, nhìn cô điềm tĩnh. Sallie ngượng ngịu dưới sự quan tâm của anh, và tay anh siết chặt trên hai bàn tay của cô. “Anh nghĩ rằng cô ta ghét em vì điều đó,” anh tiếp tục, đôi mắt anh chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của cô. “Anh gạt bỏ cô ta vì thích em, và cô ta đã cố gắng hết sức để chia rẽ chúng ta, làm tổn thương em. Có thể cô ta đã không lên kế hoạch làm những gì cô ta đã làm, nếu em muốn vì còn nghi ngờ nên không muốn buộc tội cho cô ta. Nếu cô ta thực sự có thai cô ta có lẽ muốn anh cho cô ta tiền để phá thai. Một cái thai là sự hủy hoại cho một người mẫu, và anh không thể thấy Coral như là một bà mẹ say mê trẻ con”

Sallie hít vào trong hơi th ở của cô. “Rhy, anh sẽ làm thế không?”

“Không,” anh gầm gừ. “Và anh có thể đã giết cô ta khi bà Hermann nói với anh những gì cô ta đã làm.”

“Nhưng... chắc chắn Coral có tiền của mình...”

“Em không tin điều đó,” anh thì thầm. “Cô ta thích cuộc sống cao quá mức để tiết kiệm bất cứ thứ gì và cô ta đánh bài ở thành phố Atlantic và Vegas. Cô ta không phải là một con bạc giỏi,” anh kết thúc một cách rõ ràng.

“Nhưng tại sao anh hẹn hò với cô ta ở mọi nơi nếu anh không quan tâm đến cô ta?” Sallie hỏi. Đó là khe hở lớn nhất trong câu chuyện của Rhy. Anh và Coral đã là những người bạn đồng hành không dứt, và cô ta không ngu ngốc đủ để nghĩ rằng những thứ không có tiến triển vượt ra khỏi tầm tay.

“Bởi vì anh đã thích cô ta,” anh trả lời đột ngột. “Đừng đòi hỏi anh về bằng chứng lòng chung thủy của anh, Sallie, bởi vì anh không có bất cứ cái gì. Anh chỉ có thể nói với em rằng Coral không phải là tình nhân của anh, thậm chí trước cả khi anh tìm thấy em lại.”

“Chấp nhận nó dựa trên lòng tin?” cô hỏi, giọng của cô kéo căng ra.

“Chính xác,”anh nói giọng cứng rắn. “Cũng như anh chấp nhận nó dựa trên sự tin tưởng rằng em không dính líu với bất kỳ người đàn ông nào khác. Em không có bằng chứng.” Sallie cau mày nhìn xuống cái khăn trải bàn và lần theo đường trang trí trên nó với bàn tay anh không nắm giữ. “Em chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào khác,” cô thừa nhận với vẻ mặt buồn bã, ghét phải tiết lộ bí mật cho anh. “Em thậm chí chưa từng có cuộc hẹn hò nào.”

“Và trong 8 năm em là người phụ nữ duy nhất anh có thể gặp gỡ,” anh đáp lại trong trạng thái căng thẳng, thả tay cô ra và đứng lên đi lại không ngừng xung quanh căn bếp nhỏ. “Anh cảm thấy như một kẻ ngốc. Anh không thể hiểu tại sao một con thỏ bé nhỏ nhút nhát như em sau đó đã len lỏi dưới da của anh như thế. Anh sẽ không kiên nhẫn chịu đựng nổi sự hiện diện của bất kỳ người phụ nữ khác lên trên công việc của anh, nhưng anh giữ lại việc quay trở về với em, hy vọng em đã trưởng thành hơn và hiểu rằng anh cần công việc của mình. Em nói em bị vướng vào sự tình trạng kích thích, vào mối nguy hiểm, và đó chính xác là cách mà anh đã có. Một kẻ nghiện sự nguy hiểm.”

“Anh chưa bao giờ có ý nghĩ rời bỏ em vĩnh viễn,” anh nói nhát gừng. “Anh chỉ muốn dạy em một bài học. Anh muốn em van xin anh quay trở về với em. Nhưng em đã không làm. Em đã lấy lại tinh thần và tiếp tục như thể em không cần anh tất thể. Em thậm chí đã gửi trả lại anh tiền trợ cấp. Anh vùi mình vào trong công việc. Anh thề anh cũng sẽ quên em, và đôi khi anh gần như làm được. Anh thích sự bầu bạn của những người phụ nữ khác, nhưng bất cứ khi nào những chuyện đó bắt đầu trở nên dính líu hơn... anh chỉ không thể. Nó làm cho anh giận dữ, nhưng anh nhớ điều đó đã như thế nào với chúng ta, và anh không muốn hạng hai (second best)”

Sallie nhìn anh chằm chằm, kinh ngạc, và anh nhìn cô giận dữ như thể cô đã làm điều gì đó khủng khiếp. “Anh đã kiếm được rất nhiều tiền,” anh nói với sự dữ dội được kiềm chế. “Rất nhiều tiền. Anh đã mua một số cổ phần và chúng đem lại hiệu quả trông thấy (they went out of sight) và anh cuối cùng là một người đàn ông giàu có. Không còn có bất cứ nhu cầu nào đáng kể hơn để đặt bản thân mình trên ranh giới giữa việc kiếm được một câu chuyện và việc nhận viên đạn khi bỏ qua câu chuyện xuyên tạc giật gân bất kể cái gì, chuyện đó đã lôi cuốn anh, dù sao đi nữa. Anh muốn ngủ trên cùng một cái giường mỗi đêm, và cuối cùng anh thừa nhận với bản thân mình rằng nếu có một người phụ nữ trên chiếc giường đó thì đó phải là em. Anh đã mua tờ tạp chí và bắt đầu cố gắng tìm ra em, nhưng em đã rời khỏi đây nhiều năm trước, và không một ai biết nơi em ở.”

“Anh đã cố gắng tìm kiếm em?” cô hỏi, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Vì Rhy đơn giản đã không quên cô trong những năm qua! “Và lần này! Anh cũng đang cố gắng để tìm kiếm em sao?”

“Nó có vẻ như việc cố gắng tìm kiếm em đã trở thành một thói quen.” Anh cố gắng nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh quá u sầu để diễn tả bất cứ sự hài ước nào. “Anh thậm chí không nghĩ đến tìm kiếm em ở đây. Anh đang kiểm tra những tờ tạp chí trên tất cả những thành phố lớn trong suy nghĩ rằng em có khả năng tìm kiếm một công việc như là phóng viên. Em đã ném vào mặt anh quá thường xuyên rằng em buồn bực vì không có một công việc rằng anh nghĩ em sẽ muốn quay ngay lại làm việc.”

“Em nghĩ em đã chán nản,” co thừa nhận, “nhưng em đã không. Em đã có cuốn sách để tiếp tục làm việc, nhưng gần như tất cả, anh ở đó.”

Khuôn mặt anh sáng lên kỳ lạ. “Em chắc chắn đã đưa ra một cuộc chiến tốt, quý bà,” anh nói hài hước, và anh trao cô một nụ cười hung dữ mà không có chút hài hước nào.

“Em đã không có một cơ hội,” cô phủ nhận. “Biết em đang làm cho tờ tạp chí của anh giống như em đã trao cho anh tất cả những quân bài”.

“Em không tin chuyện đó,” anh nói dữ dội. “Anh đã bắt gặp một cái nhìn thoáng qua của một bím tóc dài đu đưa tương phản với một hình dáng mảnh khảnh nhỏ bé bên dưới, và điều đó là giống như anh đã bị tống một cú vào trong ruột. Ngay cả không nhìn thấy khuôn mặt của em anh đã muốn em. Anh nghĩ đó là một trò đùa xấu xa nhằm vào anh để tìm thấy một người phụ nữ anh muốn ngay khi anh bắt đầu tìm kiếm vợ của mình nhưng cái nhìn thoáng qua một chút đó anh đã nắm được em làm anh quyết tâm có em. Sau đó anh ngẫu nhiên gặp em trên hành lang và nhận ra em. Kẻ bé tý hon xinh xắn với bím tóc quyến rũ là vợ của mình, thay đổi gần như không nhận ra ngoại trừ đối với đôi mắt to, và làm cho nó đơn giản rằng em không quan tâm đến bất cứ điều gì về anh. Anh đã dành 8 năm với cảm xúc về em khắc sâu trong tâm trí của anh đến nỗi anh không thể thậm chí gặp gỡ người phụ nữ nào khác, và em đã không quan tâm!”

“Dĩ nhiên em quan tâm!” cô ng ắt lời, đứng lên đối diện với anh. Cô run rẩy vì căng thẳng, nhưng cô không thể để cho anh nghĩ rằng anh không có ý nghĩa gì với cô hết. “Nhưng em không muốn anh làm tổn thương em một lần nữa, Rhy! Nó gần như đã giết chết em khi anh rời bỏ em lần đầu tiên, và em không nghĩ em có thể chịu đựng chuyện đó một lần nữa. Em cố gắng bảo vệ bản thân mình khỏi anh. Em thậm chí đã thuyết phục bản thân mình rằng em đã hoàn toàn thoát khỏi anh. Nhưng chuyện đó đã không làm được,” cô kết thúc trong giọng nói nhỏ nhẹ, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát gạch.

Anh hít một hơi thở sâu, run rẩy. “Chúng ta là hai người giống nhau,” anh nói dữ dội. “Chúng ta cảnh giác và độc lập như những con thú hoang, cả hai chúng ta. Chúng ta cố gắng để bảo vệ bản thân mình bằng mọi giá, và chuyện đó sẽ khó khăn để thay đổi. Nhưng anh đã thay đổi, Sallie. Anh đã trưởng thành. Anh cần em nhiều hơn anh cần sự kích động. Thật khó để nói ra,” anh nói khẽ. “Thật là khó khăn khi cố tình để mặc bản thân tự làm tổn thương. Tình yêu làm cho con người ta dễ bị tổn thương, và nó cần có nhiều sự tin tưởng để chấp nhận rằng em yêu một người nào đó. Tại sao con người ta bằng cách khác nhau lại cố gắng hết sức để che giấu tình cảm khi mà họ biết nó không quay lại được? Anh yêu em. Em có thể xé anh thành từng mảnh hay em có thể khiến anh đến nỗi tự đánh mất bản thân mình. Sự tin tưởng phải bắt đầu ở đâu đó, Sarah, và anh sẵn sàng bắt đầu trước. Anh yêu em.”

Nghe thấy anh gọi cô là Sarah đã cuốn trôi tất cả những năm dài cô đơn và đau khổ, và cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhợt nhạt và những giọt nước mắt chảy chầm chậm thành vệt. “Em cũng yêu anh,” cô nói nhẹ nhàng, làm cho những từ ngữ là một lời cầu nguyện hết sức chân thành. “Em đã luôn luôn yêu anh. Em chạy trốn bởi vì em bị tổn thương. Em không an toàn và không cảm thấy rằng anh yêu em, và Coral đả kích em tơi tả với với những lời bóng gió hèn hạ của cô ta. Nhưng hôm nay em đã quyết định rằng em yêu anh quá nhiều đơn giản để anh đi, nhường anh cho cô ta mà không cần một cuộc chiến nào. Em đang theo ngay sau anh, Rhy Baines, và em định sẽ trở thành một người tin tưởng vì anh!”

“Nào,” anh nói hết sức dịu dàng, mở rộng vòng tay và và đưa chúng ra cho cô “Tiếp tục đi. Làm cho anh tin tưởng nó, em yêu!” Sallie lao vào trong vòng tay của anh và cảm thấy chúng bao xung quanh cô chặt chẽ. Cô không thể ngừng lại những giọt nước mắt làm ướt đẫm cổ của anh, và anh cố gắng an ủi cô, nhẹ nhàng hôn những giọt nước đọng trên đôi má và mắt của cô.

Họ đã cách xa nhau quá lâu. Những nụ hôn của anh trở thành khao khát và đôi tay anh lang thang trên khắp cơ thể căng phồng êm ái của cô,và Sallie bật khóc vì vui sướng khi sự khao khát cháy bùng xuyên qua cô. Anh bế cô lên và mang cô vào phòng ngủ, cũng là phòng ngủ nơi 8 năm về trước anh đã bế cô vào với tư cách một cô dâu còn trong trắng và đưa cô vào sự hưởng thụ nhục dục say sưa với sự ân ái của anh. Nó cũng giống như lúc này khi mà nó đến sau đó; anh dịu dàng và say đắm, và cô đáp lại anh với tất cả sự dè dặt của cô cuối cùng đã biến mất. Khi ngọn lửa đam mêm của họ đã được thỏa mãn, cô nằm uể oải ở giữa đống chăn gối lộn xộn của chiếc giường. Mái tóc đen rối bù của anh ấn vào bờ vai mềm mại của cô và đôi môi của anh ấn sâu vào chỗ phồng lên của ngực cô. Những ngón tay gầy của anh vuốt ve nhẹ nhàng nơi con của anh đang nằm và anh thì thầm áp vào da thịt cô. “Mọi thứ ổn chứ? Không có sự tổn hại nào trong việc làm tình phải không?”

“Không có,” cô đảm bảo với anh, đan những ngón tay dịu dàng của cô vào mái tóc dày uốn cong vào trong cổ của anh. Cô không thể có đủ việc chạm vào anh; cô hài lòng với việc nằm ở đây với anh đè nặng áp vào cô, kiệt sức vì khám phá và tình yêu của họ.

Anh đã gần như ngủ thiếp đi nhưng anh thì thầm, “Anh không muốn ràng buộc em. Anh chỉ muốn em ở cạnh bên với anh mỗi đêm”

“Yêu anh không ràng buộc em,” cô trả lời, hôn vào trán của anh, đó là tất cả cô có thể với tới. Và nó đã không. Cô đã ngạc nhiên. Nơi mà tất cả tất cả nỗi sợ hãi của cô vì sự độc lập của cô đã biến mất. Rồi cô biết rằng điều mà cô thật sự lo sợ là bị tổn thương lần nữa. Tình yêu của Rhy sẽ cho cô một điểm tựa để bay lên những đỉnh cao mà cô chưa bao giờ vươn tới trước đây. Cô tự do như cô chưa từng có trước đây, tự do bởi vì cô được an toàn. Anh không bắt cô phụ thuộc, anh tiếp thêm sức mạnh của anh cho cô.

“Em có năng lực,” anh thì thầm. “Năng lực thực sự. Hãy sử dụng nó, em yêu. Anh sẽ giúp em bằng mọi cách anh có thể. Anh không muốn tước đi đôi cánh của em. Anh yêu em hơn tất cả khi anh tìm thấy em, em cũng đã trưởng thành, và trở thành một người phụ nữ làm anh mất trí vì sự gần gũi của em và điên cuồng với tâm trạng thất vọng khi chúng ta xa nhau.”

Sallie mỉm cười trong bóng tối. Điều đó nhìn như thể tất cả những khóa học về sự cố kéo dài quá lâu cuối cùng đã được đền đáp. Anh đã đi vào giấc ngủ trên bờ vai của cô, và cô cũng ngủ, hài lòng và an toàn trong tình yêu của anh. Lần đầu tiên cô cảm thấy sự cần thiết của họ dành cho nhau là một điều gì đó vĩnh cửu. Cô đã luôn luôn cảm thấy sự lôi kéo của mối quan hệ ràng buộc gắn cô lại với anh, nhưng cho đến tận lúc này cô đã không biết rằng anh cũng bị ràng buộc với cô. Đó là lý do tại sao đã không có ly hôn, tại sao anh không cố gắng hết sức để giành được nó. Họ thuộc về nhau và họ sẽ luôn luôn như vậy.