Người Vợ Câm

Chương 37: C37: Chương 37





   "Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?"- Vừa ngồi xuống ghế là Đắc Thanh hỏi ngay không do dự

  Dương Nhạc thản nhiên uống ly sữa nóng, không vội trả lời. Đắc Thanh dần khó hiểu, anh nhíu mày đầy nghi vấn, không biết người phía trước có ý định gì trong đầu

  Phục vụ nữ đến, cô ấy nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Cho hỏi anh dùng gì ạ?"

   "Cà phê đen đá không đường"

Đợi cô phục vụ đi vào trong, lúc này Dương Nhạc mới yên tâm. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mặt nghiêm túc nhìn Đắc Thanh và đặt câu hỏi cho anh: "Cậu còn thích Lộ Khiết không?"

Một câu hỏi đánh thẳng vào tâm lý khiến Đắc Thanh bàng hoàng ngạc nhiên. Anh nghiêm nghị, nét mặt không sợ gì mà dõng dạc nói: "Tất nhiên là còn rồi. Cô hỏi như vậy là có ý gì?"

Dương Nhạc khẽ cười, nụ cười mang vẻ hài lòng vừa bụng. Cô biết Đắc Thanh là người hiền lành tốt tính, mặc dù bên ngoài anh với cô hay có hiềm khích vì chuyện của Lộ Khiết nhưng không vì vậy mà đánh giá cả con người

Kiểu người Đắc Thanh là khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ bên trong lòng không có ác ý, cũng không phải kiểu bụng dạ hẹp hòi.

   "Không có ý gì. Nếu vậy thì tôi có một chuyện nhờ cậu giúp,  được không?"

Đắc Thanh hơi cảnh giác trước những lời nói từ Dương Nhạc. Anh nhớ cách đây không lâu, cô không có dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với mình

Hôm nay có gì đó khác biệt, anh không tiếp thu kịp. Nhưng có vẻ như cô ta thật sự cần giúp đỡ, anh không có để bụng chuyện lần trước. Anh gật đầu: "Cô cứ nói, nếu chuyện đó nằm trong khả năng của tôi"

   "Cậu thay tôi chăm sóc Lộ Khiết được không? Chắc cậu không từ chối đâu nhỉ?"

Thêm một bất ngờ đến với Đắc Thanh, anh tưởng mình nghe lầm hoặc tai có vấn đề. Sao có thể, anh rơi vào suy tư, nhớ không nhầm thì lúc trước cô ta luôn kiên quyết không cho ai có tình ý với Lộ Khiết mà

Kể cả anh cũng không ngoại lệ, nói mấy câu nguy hiểm để cảnh báo rằng không được phép có ý với Lộ Khiết


Anh nửa nghi nửa ngờ nói: "Tôi nhớ là lúc trước cô không ưa tôi ở gần Lộ Khiết mà nhỉ. Sao hôm nay lại nói vậy. . .cô không yêu em ấy nữa à. Thấy chán rồi phải không?"

Dương Nhạc vì lời nói ấy mà bật cười, cô phải né mặt Đắc Thanh để cười trước sự ngu ngơ của anh. Có ai đời nào mà không yêu vợ của mình không?

Chán? Đối với cô thì không có từ chán dành cho Lộ Khiết đâu nha, yêu thương còn không hết lấy đâu ra chán

Không để anh ta có suy nghĩ lệch lạc, Dương Nhạc lên tiếng giải thích: "Chuyện là. . .vài ngày nữa tôi có công việc ở Ý, chắc ở đó tầm vài tháng, không có tôi ở nhà thành ra tôi lo cho Lộ Khiết không tự chăm sóc được"

Đắc Thanh thở nhẹ, anh cũng nhận ra suy nghĩ của mình đi quá xa thực tế rồi.

   "Vậy thì đã sao, nhà cô còn nhiều người mà, không nhờ họ mà phải là tôi?"

Dương Nhạc: "Chẳng phải cậu và Lộ Khiết thân với nhau sao? Như vậy thì dễ dàng hơn rồi, em ấy cũng hay tâm sự với cậu. Tóm lại cậu có giúp tôi không, không thì tôi nhờ chị tôi"

Đắc Thanh hơi bối rối, tay anh nắm chặt lấy góc áo. Bản thân anh có chút tình cảm với Lộ Khiết, mặc dù biết không có kết quả. Mà nếu có kết quả như mong muốn trừ khi Lộ Khiết bỏ Dương Nhạc

Nhưng thôi, có cơ hội chăm sóc nàng là anh vui rồi. Đã thế Dương Nhạc còn nhờ vã thì dại gì từ chối

   "Thôi được rồi, chuyện của Lộ Khiết cứ để tôi lo. Mà nè, đừng có thấy tôi gần gũi với em ấy quá rồi cô đánh tôi đi nha"

Thế là trao đổi xong, Dương Nhạc cảm thấy yên tâm hơn. Đắc Thanh là người tốt, nhờ anh ta chăm sóc cho Lộ Khiết thì khỏi phải sợ. Dù sao hai người họ từng có khoảng thời gian trò chuyện cùng nhau

Còn một chuyện mém chút nữa quên mất. Dương Nhạc lấy thứ gì đó từ trong túi xách ra, cô nhìn về phía Đắc Thanh: "Còn chuyện này nữa"- Cô đẩy chiếc chìa khóa qua cho anh rồi nói: "Đây là chìa khóa của phòng tranh mới, cậu bỏ chỗ hiện tại mà qua bên này đi. Chỗ rộng hơn chỗ cũ của cậu, nằm ở nơi thuận tiện cho nhiều người đến học hơn"

   "Tại sao? Tôi thấy chỗ hiện tại rất vừa ý, không đến mức phải chuyển đi nơi khác. Cô giữ lại đi, tôi không nhận"- Đắc Thanh thẳng thắn từ chối

Thật sự cái này quá lớn, không thể nhận được. Phải chi món quà nho nhỏ thì anh còn dám nhận chứ cái này là cả phòng tranh. Ôi trời, chắc đắt tiền lắm, cho tiền anh cũng không dám nhận


   "Tuần sau chỗ của cậu sẽ quy hoạch để xây bệnh viện"

   "Hả!? Sao họ không báo trước cho tôi biết vậy trời"- Đắc Thanh lo lắng, nét mặt căng hơn dây đàn: "Làm sao cô biết?"

    "Cậu không cần biết, vậy còn muốn nhận chìa khóa này không? Tôi chỉ muốn có một nơi rộng rãi để Lộ Khiết vẽ thôi. Đợi cậu nhận thông báo đó thì tới khi nào mới tìm được chỗ, tôi nói đúng chứ"

Nghĩ lại cũng đúng, phải mất thời gian mới tìm được nơi ưng ý để mở lại lớp học vẽ. Đắc Thanh hơi phân vân nhưng sau đó cũng đồng ý nhận chiếc chìa khóa đó

Dù sao anh cũng muốn có một nơi sạch đẹp thoáng mát cho Lộ Khiết thỏa sức đam mê của nàng. Với lại, phòng tranh mới này Dương Nhạc chủ yếu dành cho Lộ Khiết mà

Anh đây chỉ là ở ké thôi, anh suy nghĩ thoáng, không thấy ngượng khi nhận nó.

Trước khi rời khỏi quán, Dương Nhạc không quên ngoảnh mặt nói với Đắc Thanh một câu: "Cậu mà đối xử tệ với Lộ Khiết thì đừng có trách tôi không báo trước. Dù ở bất cứ đâu, tôi liền xuất hiện và cho cậu một trận nên thân"

Sau đó Dương Nhạc lái xe trở về công ty, vừa đi vào đại sảnh thì có một cô nhân viên chạy đến.

   "Giám đốc, có người muốn gặp chị"

   "Là ai?"

Cô nhân viên nói: "Cô ấy nói mình là luật sư, có hẹn gặp giám đốc để bàn bạc công việc"

Dương Nhạc thả lỏng cơ mặt nói nhẹ nhàng: "Mời cô ấy lên phòng gặp tôi"

*Cốc cốc*


Tôn Hân mở cửa mời Cẩn Mai vào trong, cô không quên liếc mắt đánh giá nàng. Vì cô luôn cảnh giác mấy người có ngoại hình và nhan sắc đẹp, sợ bọn họ có ý đồ đen tối với Dương Nhạc

   "Chào cô, mời cô ngồi"- Dương Nhạc rời khỏi bàn làm việc, miệng cười vui vẻ tiếp khách, đợi Cẩn Mai ngồi ngay ngắn, cô mới nói tiếp: "Chuyện tôi nhờ cô thế nào rồi?"

Cẩn Mai lấy trong túi ra một cái tệp màu nâu, bên trong có kẹp tờ giấy. Nàng đẩy về phía đối diện, đợi Dương Nhạc cầm lên xem nàng mới nói: "Tất cả đều xong hết rồi, những gì cô muốn đều chuyển nhượng qua tên người đó. Cô xem lại coi có muốn thay đổi gì không"

Xem kĩ lưỡng qua một lượt, Dương Nhạc gật đầu hài lòng. Quả là luật sư nổi tiếng, làm cái gì cũng vừa bụng và nhanh gọn lẹ. Bởi khi lần đầu biết đến Cẩn Mai, cô luôn đánh giá nàng cao

Hai người tiếp tục trao đổi một số ý nhỏ, một vài lời dặn dò của Dương Nhạc muốn Cẩn Mai giúp đỡ. Và Cẩn Mai sẵn lòng vì người Dương Nhạc bởi vì cô là người nàng ngưỡng mộ và đáng nôi theo

Về nhà là ngã ngang ra ghế, nhắm tịt mắt lại để thư giãn thì chú chó ở đâu chạy đến và nhảy lên người Dương Nhạc. Nó liếm liên tục lên mặt cô y như là nó rất nhớ cô vậy đó

Dương Nhạc ôm nó vào lòng, cô khịt khịt mũi: "Tao thấy mày hôi quá rồi đó Thỏ, mấy ngày mà không tắm vậy hả?"- Cô yêu chiều vuốt ve bộ long mượt ấy: "Đi, tao tắm cho mày nha, chịu không?"

Chú chó như hiểu lời nói của Dương Nhạc vậy đó, nó mừng quýnh lên mà sủa lớn.

Mất cả tiếng đồng hồ để tắm rửa sạch sẽ cho nó. Mà ngộ lắm, bình thường Dương Nhạc thấy nó ngoan lắm nhưng sao đi tắm là nó không nghe lời.

Cứ chạy tùm lum trong phòng tắm làm cô chật vật khó khăn. Thường thì việc tắm cho nó do một tay Lộ Khiết, tại hôm nay về sớm, thấy nó có mùi nên tắm luôn

Cứ tưởng nó nằm im cho cô tắm, ai ngờ đâu nó quậy muốn banh luôn phòng tắm. Cả người cô đều ướt sủng, sau khi tắm cho nó xong thì cô cũng tắm luôn

Tắm xong cũng tới giờ ăn tối, Dương Nhạc đứng dưới bếp chuẩn bị nguyên liệu để nấu lẩu thái. Món này lâu rồi không ăn nên thấy thèm quá

Một tay Dương Nhạc làm hết, từ lặt rau cho tới nấu nướng. Tay chân không ngừng được một nhịp nào

Đúng 7 giờ, Lộ Khiết không biết đi đâu trở về nhà. Đi ngang qua phòng bếp thì có một mùi thơm bay thẳng vào mũi. Hương thơm ngào ngạt, kích thích vị giác của nàng

Lộ Khiết tò mò đi vào xem thử, bóng dáng bận rộn xuất hiện ngay trong mắt. Trên bàn đã dọn sẵn chén, đũa, rau và nước chấm.

   "Em về rồi đó hả. Em đi tắm đi rồi xuống ăn"


Dương Nhạc bưng nồi lẩu qua bên bàn và đặt nó lên bếp điện. Miệng luôn nở nụ cười ôn nhu với Lộ Khiết, không một giây phút nào để lộ vẻ mặt buồn bã

Nước lẩu sôi ùng ục, khói bay nghi ngút lên không trung. Lộ Khiết không đụng tay vào bất cứ thứ gì bởi vì Dương Nhạc dành làm hết rồi

Cô bỏ rau vào, sau đó lấy bún cho vào chén của Lộ Khiết, tiếp đó gắp tôm, mực cho nàng.

   "Em ăn nhiều vào nha, chị nấu nhiều lắm. Dạo này chị thấy em hơi ôm đó"- Dương Nhạc vừa nói vừa đưa chén cho nàng

Lộ Khiết không biết nói gì nữa, cứ im lặng nếm thử nước lẩu. Cảm nhận đầu tiên đó là rất ngon, không cay quá, hơi the the thôi.

Cái này đúng chuẩn lẩu thái luôn, hương vị khác hẳn so với mấy quán lẩu thái mà nàng từng ăn. Ánh mắt trầm trồ nhìn Dương Nhạc, nàng không tin là chị ta nấu được nhiều món như vậy

   "Sao chị biết nấu nhiều món vậy?"- Không khỏi tò mò nên Lộ Khiết bèn lên tiếng hỏi

Dương Nhạc vui vẻ trả lời: "Ước mơ lúc nhỏ của chị là trở thành một đầu bếp. Nhưng sau này dòng đời đưa đẩy chị thành nhà thiết kế thời trang"

Ra là thế. Lộ Khiết khẽ gật đầu. Dương Nhạc nấu ăn ngon như vậy, không nói cũng không biết chị ta là nhà thiết kế đâu.

Đồ ăn do cô nấu thì nàng ăn qua cũng kha khá rồi, mỗi món đều có hương vị đặc trưng riêng, không bị lẫn lộn vào nhau

Ăn là ghiền, ăn là mê và muốn ăn nữa

   "Em thích ăn món nào thì cứ nói cho chị biết, chị sẽ nấu cho em ăn. Nhớ là phải nói đó nha, không sau này hối hận không kịp"- Dương Nhạc cười nói đùa một câu nhưng câu trước là nói thật lòng

Không biết tại sao nghe xong lời nói đó, Lộ Khiết không còn tâm trạng nữa. Kiểu như có một chút buồn buồn mà không biết buồn vì điều gì

Nàng nhìn cô, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô mà thấy tim nhói đau bất ngờ. Cảm giác đó. . .là sao vậy ?

--------------------------

Sắp end ròi nha mụi ngườiii