Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 767




Chương 767

“Sao, muốn giáo dục tôi à?” Lý Giản Đạt ngắt lời cô, bỗng nhiên nở một cười xấu xa: “Chỉ có vợ của tôi mới có quyền quản tôi thôi.”

Tại sao người đàn ông này lại nhắc lại chuyện cũ vậy?

Cô vô ý đưa mắt nhìn về phía Hà Minh Viễn. Cô cũng đã sinh con cho anh rồi, lại còn bị một người đàn ông khác cầu hôn, chắc hẳn anh sẽ tức giận?

“Tôi chỉ muốn quản con trai của tôi thôi.” Trần Phương Nam mấp máy môi, chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị Lý Giản Đạt chặn họng.

“Thì ra cô cũng không muốn quản chồng của mình sao?” Lý Giản Đạt lạnh lùng đưa mắt lướt qua người đàn ông đang đứng ở cửa.

Trân Phương Nam giật nảy mình, vội vàng nói: ‘Quản chứ! Lần này chúng tôi đến đây cũng là muốn nhờ anh giải độc trong người Minh Viên.”

Cô còn sợ lời nói của mình chưa đủ chân thành, cho nên chuyển sang nói về lời khen của bé Thiên: “Thằng bé nói y thuật của anh rất lợi hại.”

“Tôi đúng là rất lợi hại.” Nghe vậy, Lý Giản Đạt cũng không khiêm tốn: “Nhưng tôi tài giỏi thì phải giúp các người sao?”

“Thầy.’ Bé Thiên lặng lẽ đi đến bên cạnh anh ta: “Con xin thầy, thây hấy cứu ba con đi.”

Cậu bé vất vả lắm mới có thể gặp lại ba mẹ của mình, vì vậy cậu cũng không muốn lại trở thành một đứa trẻ mồ côi.

“Không phải cầu xin anh ta.” Hà Minh Viễn đi tới, bế bé Thiên lên, rồi nghiêm túc giáo dục cậu bé: “Con phải nhớ kỹ, đừng bao giờ để người khác nắm được điểm yếu của mình.”

Đôi mắt dễ thương của bé Thiên tỏ ra khó hiểu, nhưng trong ánh mắt đó lại có nhiều sự ngưỡng mộ hơn.

Nhưng khi cậu bé càng muốn đến gần Hà Minh Viễn bao nhiêu thì cậu lại càng sợ mất anh.

“Anh là Lý Giản Đạt sao?” Hai mắt của Hà Minh Viễn thâm sâu, giọng nói cũng lạnh dần: “Giải độc sao? Ba năm trước anh đã làm điều cái gì?”

“Nếu như anh đã biết rồi, thì cần gì phải hỏi nữa?”

Trân Phương Nam nhìn hai người họ với ánh mắt khó hiểu: “Hai người đang nói gì thế? Ba năm trước có chuyện gì xảy ra?”

Cô rất nhạy cảm với mốc thời gian kia. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô còn được Đỗ Thanh Hoa kể cho rất nhiều chuyện, chẳng lẽ việc cô biến mất vào ba năm trước là do Lý Giản Đạt sao?

Chuyện này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do mưu đồ có chủ ý của anh ta?

“Vì anh đã giúp Nam Nam khôi phục lại trí nhớ cho nên những chuyện khác tôi sẽ không truy cứu nữa.” Hà Minh Viên đưa tay ôm lấy Trần Phương Nam.

“Cậu ba của nhà họ Hà đúng là nặng tình hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Khóe miệng của Lý Giản Đạt cong tới tận mang tai, trông anh ta như đang giêu cợt, mà cũng giống như đã nói một lời khen: “Nếu tôi chỉ có thể cứu được một người thì sao?”

“Cứu anh ấy đi.” “Khôi phục trí nhớ cho cô ấy đi.”

Trân Phương Nam và Hà Minh Viễn đồng loạt mở miệng nói những suy nghĩ giống nhau.

“Việc khôi phục trí nhớ của em thì có gì quan trọng đâu?” Trân Phương Nam lĩu môi, cố găng thuyết phục Hà Minh Viên: “Cho dù em có nhớ lại hay không thì chúng ta vẫn ở cùng nhau mà, đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”