Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 763




Chương 763

“Anh là chồng em đó.”

.. Vậy là anh đang ghen với bé Thiên à? Muốn chia tình yêu à? Không muốn cho cô ôm con à?

“Mẹ àI” Đứa con nhỏ bé này còn cố ý nhăm vào lòng mẹ mà nằm. Cố tình quét đôi mắt to tròn nhìn Hà Minh Viễn.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Cho dù Hà Minh Viễn có thể tự cứu mình nhưng anh cũng không thể cùng thằng nhóc đó giành Trần Nam Phương được!

Lần này, trong lòng bé Thiên quyết sẽ không nhượng bộ. Thầy đã nói hết với bé rồi, Trần Nam Phương chính là mẹ của bé!

Chờ bé tìm được ba của mình, để coi Hà Minh Viễn còn giành mẹ với bé bằng cách nào!

“Nhóc con thối, ánh mắt đó của cháu là sao hả?” Hà Minh Viễn lấy tay cốc lên cái đầu nhỏ của bé một cái.

‘A… đau quá.’ Đứa bé nhỏ chớp chớp đôi mắt to, tố cáo anh.

“Anh làm cái gì vậy hả…?” Trần Nam Phương khó chịu trừng Hà Minh Viễn: “Sao anh lại có thể so đo với đứa trẻ vậy hả? Thăng bé thì có thể thể hiện được biểu cảm gì chứ!”

Anh rất phiền lòng, cảm giác địa vị của bản thân ngày càng thấp dần.

“Anh còn tính mang hai mẹ con em đi đâu vậy?” Trần Nam Phương nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, chỗ này cô hoàn toàn không biết gì cả.

“Đợi chút nữa em sẽ biết thôi.’ Hà Minh Viễn vươn tay ra ôm lấy Trần Nam Phương vào trong lòng.

Vì bé Thiên đang ở giữa hai người họ nên cũng xem như anh ôm gián tiếp đứa nhóc đó. Hành động này của cả ba người nhìn rất thân thiết với nhau.

“Đúng rồi, bé Thiên à.” Trần Nam Phương thấy giấy dụa cũng không thoát được nên quyết định không thèm để ý Hà Minh Viễn, tiếp tục nói chuyện vặt cùng bé Thiên: “Con đã liên lạc với ba con rồi à?”

Dù không nhớ chuyện quá khứ nhưng nếu anh ta đã được cứu ra thì cô cũng nên đi nói chuyện với Lý Giản Đạt một chút.

“Hình như cậu ba nói sẽ liên lạc giùm con.” Bé Thiên nhướng mày lên, mắt to lóe sáng vô cùng long lanh vô cùng.

“Cái gì mà ba chứ?” Hà Minh Viễn cảm thấy khó chịu: ‘Đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

.. Trần Nam Phương quả thật rất khâm phục thái độ của người này. Dù khuôn mặt có khó chịu thì đứa trẻ này vân không nói gì. Cô tự lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Giản Đạt rồi gọi.

Kết quả, ngay lập tức, điện thoại bị Hà Minh Viễn cướp mất!

“Này, anh bị gì vậy hả?” Trần Nam Phương muốn giật lại điện thoại: “Tốt xấu gì thì cũng điện báo bình an cho anh ta biết một tiếng chứ.”

Anh không nói gì cả.

Rất nhanh, xe đã dừng lại trước một †oà nhà lớn.

Người nào đó gọn gàng, nhanh nhẹn bước xuống xe.

Trần Nam Phương nhìn thử xem bóng đang đó là ai. Nhưng sau đó, một tên thuộc hạ vào kéo bé Thiên ra khỏi xe. Đi vào trong mới phát hiện, đây là nơi xét nghiệm ADN.