Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 760




Chương 760

Sau hai giây im lặng, cô ấy lập tức ngẩng đầu lên: “Tiện thể, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em về Bé Thiên!”

“Thằng nhỏ đã được cứu về rồi…”

Trần Phương Nam không đợi cho Hà Minh Viễn nói xong, vội vàng ngắt lời anh: “Thằng bé có bị thương không? Rốt cuộc là ai bắt cóc thằng bé? Bây giờ thằng bé sao rồi? Lý Giản Đạt đang chăm sóc thằng bé sao?”

“Ngốc nghếch, một lúc mà hỏi anh nhiều vấn để như vậy, làm sao anh có thể trả lời được?” Tiểu Vân Thâm vuốt v e má cô: “Đừng nóng vội.”

“Làm sao có thể không nóng vội cho được?” Trần Phương Nam lo sợ người xung quanh sẽ vì cô mà bị thương.

Chuyện của Đỗ Thanh Hoa đã khiến cô khó chịu rồi, huống chỉ là một đứa trẻ: “Anh cứ trả lời từng vấn đề một đi.”

“Ừ.” Anh choàng tay qua người cô, đôi mắt phượng sáng ngời: “Nhưng mà anh mệt quá. Phương Nam, em có thể cho anh một ít động lực không?”

“Này, sao anh lại không đứng đắn như vậy? Em đang nói chuyện quan trọng với anh đấy.” Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, bất mãn nói.

Nhưng ai đó trả lời.

Cô nhăn lại mũi, ấn vào chân anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái: “Được chưa, xin anh mà, em thật sự rất suốt ruột.”

“Không tin anh?”

“Tin!” Trần Phương Nam buột miệng: “Nhưng anh phải nói sự thật!”

“Bây giờ, thằng bé không sao cả, có Minh Vy đang chăm sóc nó.

“Minh Vy là ai? Lý Giản Đạt đâu?”

Trần Phương Nam cau mày, trong lòng không khỏi mắng anh ta một hồi. Rốt cuộc anh ta có phải ba của Bé Thiên không vậy, đến một chút lo lắng cho con trai mình cũng không có?

Hà Minh Viễn nghiêng người hôn môi cô, triền miên một hồi: ‘Suýt nữa thì mất em rồi, anh không muốn từ miệng em nghe thấy tên của người đàn ông khác.”

.. Trân Phương Nam chớp chớp mắt, anh còn để ý chuyện như vậy sao?

Hà Minh Viễn nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng của cô, nhưng không muốn nói bất cứ điều gì, anh chỉ muốn ôm cô và cảm nhận cô.

Người phụ nữ vấn luôn khiến anh khát khao.

Cô vì anh mà đã làm bao nhiêu chuyện, vậy mà cô lại quên hết cải “Này… Trân Phương Nam trong lòng anh cọ tới cọ lui, muốn ngẩng đầu lên.

Anh hơi cúi người, ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp, toàn là ý đồ đen tối: “Còn nói nữa, hay là cử động bừa nữa là anh lập tức muốn em.”

Cô cứng người, ngừng cử động.

“Không muốn cùng anh sao? Hửm?”

Có người nào đó quyết không buông tha cô, tiếp tục trêu chọc: “Đêm đó, không thích sao?”

Cô nghiến răng không nói gì, sợ lọt bấy.