Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 756




Chương 756

“Tớ không biết.” Trần Phương Nam nói thật: ‘Bài báo chỉ nói có đường hầm có thể tới được, nhưng lại không nói trong núi có phải chỉ có một đường hầm hay không.”

“Vậy thì đi nhanh thôi, nếu không được thì có thể thử thêm đường khác.”

Đô Thanh Hoa tỏ ra rất lạc quan.

Mà Trần Phương Nam càng bước đi thì càng thấy không ổn, mí mắt nhảy loạn lên, cảm giác chung quanh có đôi mắt nào đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Đột nhiên, cô dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Đỗ Thanh Hoa khó hiểu, siết chặt tay cô: ‘Không đúng sao?”

Trong giây lát, Trân Phương Nam cảm thấy không thở nổi, đột nhiên nắm lấy Đỗ Thanh Hoa chạy vào hang bên cạnh.

Ngay sau đó là tiếng bước chân truyền đến.

Cả hai người đều trở nên căng thẳng, nhưng không dám phát ra tiếng động, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.

“Đừng trốn.” Giọng người đàn ông trung niên vang lên đầy giễu cợt.

“Trịnh Hoàng Sơn?” Đồng tử Đỗ Thanh Hoa co rút lại.

“Là ai?” Trần Phương Nam không biết, cô chỉ cảm thấy dối phương không phải người tốt lành gì.

Còn chưa kịp nhận được câu trả lời thì đã bị người đàn ông đã đứng ở miệng hang đã chặn lại.

“Chú, tại sao chú lại ở đây?” Đỗ Thanh Hoa sửng sốt: ‘Chú muốn làm gì?: Bây giờ, Trân Phương Nam cũng hiểu được rõ ràng, bọn họ… Đã gặp phải người xấu rồi.

Cô kéo Đỗ Thanh Hoa lùi về phía sau hang, lùi đến khi cả người dán vào vách động, không còn đường lùi…

“Hai người có thể tìm được nơi này, đúng là biết cách tìm chỗ chết.” Trịnh Hoàng Sơn lạnh lùng nói, toàn thân lãnh đạm: ‘Vậy hôm nay, tôi sẽ đáp ứng hai người.”

“Chú điên à?” Đỗ Thanh Hoa nói: “Giết người là phạm pháp. Hơ nữa nếu chú giết chúng tôi, chú không sợ con trai mình và Hà Minh Viễn đến đòi mạng sao?

“Người ta đã chết thì ai biết tôi giết hai người?” Ánh mắt Trịnh Hoàng Sơn càng lúc càng giống như rắn, nói ra một tin tức, như thể là tiêm nhiễm cho ai, người đó sẽ mất mạng: “Cũng giống như Tạ Ngọc Hân và Nam Văn Kiệt năm đó. Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có ai biết cả? “

“Chú giết mẹ tôi?” Trần Phương Nam kinh ngạc nhìn ông ta, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh và giọng nói.

Một người phụ nữ từng nói với cô rằng năm đó mẹ cô đã bị Trịnh Hoàng Sơn và ông lớn hại chết.

Cô đau đớn dựa đầu vào tường.

“Phương Nam, cậu không sao chứ?”

Đỗ Thanh Hoa lắc lắc cánh tay của Trần Phương Nam: “Đầu cậu lại đau nữa à?

“Sẽ sắp không đau nữa.” Trịnh Hoàng Sơn lấy từ trong túi ra một khẩu súng rồi nhắm vào họ: “Thật đáng tiếc, một người là người yêu của cậu ba nhà họ Hà, người còn lại là người có ước định với con trai tôi.”

Khóe miệng ông ta nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo: “Chỉ có giải quyết xong xuôi cô, thì mới có thể làm tan vỡ hoàn toàn hy vọng của Hà Minh Viễn.

Đến lúc đó, cậu ta sẽ lựa chọn cái chết.

Còn cô nữa, Đỗ Thanh Hoa, chính là người đã phá hủy hôn lễ của Hoàng Bách và Hà Vân Tình, khiến cho ông lớn không còn ủng hộ tôi nữa. Cả hai cô đều đáng chết như nhau.”